Thực ra nàng không biết Diêm chủ đã nói gì với nó mà thôi, Diêm chủ nói với nó nếu như nó không thể ở bên Phượng Cửu để bảo vệ nàng thì nó cũng không đáng sống trên đời này.
Nó đường đường là thánh thú cấp một, vậy mà lại bị uy hiếp giữa ban ngày ban mặt, nhưng nó lại sợ sự uy hiếp của người kia, không có cách nào phản kháng lại.
Nghĩ đến thực lực của nam nhân đó, Cầu Cầu vốn đang nằm ngoan ngoãn trên lưng ngựa đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, rùng mình một cái.
Cũng tại nó xui xẻo, vốn tưởng sinh ra từ đá thì có thể tự do tự tại nhưng ai ngờ lại gặp phải một tên nam nhân có thực lực dũng mãnh vô cùng biến thái như vậy! Lại còn vừa uy hiếp vừa rút của nó một sợi thần hồn nữa, nếu không nghe lời thì cái mạng nhỏ của nó có thể sẽ mất bất cứ lúc nào.
Ánh mắt khinh thường của nó quét qua người thiếu niên áo đỏ kia một cái nhưng lại không nhìn ra người thiếu niên đó có điểm gì đặc biệt, hơn nữa tu vi lại quá yếu đuối khiến nó đường đường là thánh thú cấp một lại phải bảo vệ hắn, hắn được lợi quá rồi.
Lão Bạch vừa nghe thấy phía trước có đồ ăn thì nước bọt đã chảy dài ra, dồn sức xuống chân rồi chạy một mạch về phía trước, bỏ lại một luồng khói bụi phía sau cho Lãnh Sương và Cầu Cầu...
Cầu Cầu đang nằm thì bị sặc bụi, tức đến mức ngồi thẳng dậy nhìn thân hình đang chạy như điên ở phía trước.
Đầu tên này có vấn đề sao? Chỉ biết ăn ăn ăn! Sao không ăn đến chết đi cho rồi!
Một lúc sau, khi đến sườn núi chỗ cách hai nhà kia không xa nữa thì Phượng Cửu lại có chút kinh ngạc, nàng cưỡi trên lưng Lão Bạch, siết chặt dây cương rồi nhìn về phía trước, trong mắt chợt lóe sáng.
Lãnh Sương đuổi theo sau đi đến bên cạnh nàng, thấy nàng dừng lại không đi tiếp, chỉ đứng nhìn hai căn nhà sáng đèn kia, Lãnh Sương cảnh giác nói: “Chủ tử ở đây chờ một lát, ta đi thăm dò qua trước đã.” Nói xong liền nhảy xuống ngựa rồi đi về phía đó xem xét.
“Ta đi cùng với ngươi!”
Phượng Cửu cũng nhảy xuống đất, dắt theo Lão Bạch, nhưng dường như Lão Bạch lại không muốn đi vào, hí lên vài tiếng, chân nó bất an đạp vài cái xuống đất.
Phượng Cửu khẽ cười, vuốt nhẹ đầu nó rồi nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, đi thôi!”
Thấy vậy, Lão Bạch mới cúi đầu đồng ý, ngoan ngoãn đi bên cạnh nàng.
Cầu Cầu đang nằm trên lưng ngựa lúc này cũng hơi hé mắt ra, ánh mắt nhìn chằm chằm Phượng Cửu rồi lại nhìn về phía hai ngôi nhà kia, cũng không kêu gì mà cùng đi theo.
Ở đây chỉ có hai nhà, trong nhà đều sáng đèn, có lẽ bình thường có rất ít người đi qua đây, đứa bé trai đang ngồi nghịch đá trước cửa nhà kia chắc khoảng bốn năm tuổi gì đó, nhìn Phượng Cửu mặc một bộ y phục màu đỏ và Lãnh Sương mặc một bộ y phục màu đen dắt ngựa đi tới bằng ánh mắt đầy tò mò.
Bỗng nhiên đứa bé đứng thẳng dậy chạy vào nhà, vừa chạy vừa hét: “Cha, mẹ, có người đến, có hai người đến!”
“Xuy! Xuy!”
Lão Bạch phun ra hai luồng hơi từ mũi, chân đạp đất có chút buồn bực, đầu nghiêng sang một bên, muốn kéo Phượng Cửu rời đi.
Nhìn dáng vẻ kỳ lạ của Lão Bạch, mắt Phượng Cửu cũng chuyển động, nàng nhìn về phía ngôi nhà kia một cái rồi lại nhìn qua một ngôi nhà khác ở cách đó không xa, ánh mắt từ từ hạ xuống, không biết là đang nghĩ đến điều gì.
Một lúc sau đứa bé trai chạy ra, nhưng chỉ đứng ở trước cửa nhìn Phượng Cửu, Lãnh Sương, Lão Bạch và Cầu Cầu bằng ánh mắt đầy tò mò.
Nhưng lúc này, ở cửa nhà lại thấp thoáng xuất hiện bóng dáng của một người phụ nữ trẻ tuổi đang nhìn về phía có người đi đến, nhẹ giọng hỏi: “Khách từ đâu đến?”
Phượng Cửu nghe thấy giọng nói này liền ngẩng đầu lên nhìn, vừa nhìn thấy người phụ nữ trẻ tuổi với khuôn mặt trắng bệch này thì hình ảnh ấy đã theo đó mà in sâu trong đáy mắt nàng.
Vừa nhìn một cái, trong lòng đã cảm thấy hơi chấn động…