Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 295: Cố chấp



“Vâng, cháu nhất định có thể làm được.”

Nàng nở nụ cười gian xảo, nói: “Gia gia, khu viện này của cháu không cho phép ai vào, người quay lại nói với người phía dưới, ngay cả cha cháu cũng không được.”

“Ha ha, được rồi, chuyện này không thành vấn đề, cha cháu đã dắt Lão Bạch ra ngoài lượn vài vòng rồi, hiện tại cũng không ở trong phủ, nếu như có ở phủ đoán chừng đã sớm xông đến rồi.”

Ông cười, nhìn phòng luyện đan đã luyện thành một đống đổ nát: “Có muốn tìm người qua đây giúp cháu hay không?”

“Đợi Lãnh Sương trở về, để nàng ấy qua đây là được rồi.”

“Vậy được rồi! Cháu cẩn thận một chút, đừng làm mình bị thương.” Ông không yên tâm dặn dò.

“Vâng, cháu biết rồi.” Trong lòng nàng ấm áp, sau khi tiễn Phượng lão thái gia đi mới quay trở về phòng luyện đan thu dọn lại, sửa sang lại từ đầu.

Một lúc lâu sau, nàng đứng trước lò luyện đan điều động linh lực cùng hơi thở trong cơ thể, châm lửa dưới lò luyện đan, thổi ngọn lửa lui về phía sau, nàng thu tay lại, vừa khống chế sự mạnh yếu của ngọn lửa dưới lò, vừa chú ý đến nhiệt độ của lò luyện đan.

Lò đan lúc nãy mấy bước đầu tiên vẫn rất tốt, đến khi ngưng đan mới phát hiện vấn đề, hẳn là do nàng chưa khống chế tốt được hỏa lực và linh lực.

Có thất bại lần đầu rồi, lần luyện đan này nàng suy nghĩ càng thêm cẩn thận tỉ mỉ, không dám lơ là, chỉ là sau khoảng hai canh giờ, lò luyện lại chấn động, nàng vừa nhìn đã sững sờ, giây tiếp theo liền chạy nhanh ra ngoài.

“Ầm!”

Một lần nữa khói tràn đầy trong viện, lần này mọi người trong phủ chỉ sửng sốt một lúc, sau đó lại tiếp tục làm việc của mình, bởi vì lão thái gia đã căn dặn chuyện ở khu viện kia của đại tiểu thư không cần quan tâm, cũng không cần đến xem.

Chỉ là bọn họ có chút tò mò, rốt cuộc đại tiểu thư đang làm gì trong đấy? Sao lại có tiếng nổ?

Lúc này Phượng Cửu quả thật có chút cố chấp, nàng ở trong viện một lúc, nhìn thấy đám khói kia tan đi, lại đi vào lần nữa, lần này ngay cả lò luyện đan kia cũng đã đổ xuống.

Thấy vậy, khóe miệng nàng hơi nhếch lên, cũng may mà lúc đó những thứ ở trong hầm của Diêm chủ đều là hạng nhất, nếu không làm lại nhiều lần như vậy ước chừng đã sớm hỏng.

Lần này cố chấp đến gần tối, nhưng cả ngày qua đi cũng không thể chế ra được một thành phẩm đan dược, hơn nữa lại lãng phí khá nhiều linh dược, khiến hàng tích trữ trong nhẫn không gian của nàng cũng không còn đủ.

Lãnh Sương vừa mới hồi phủ liền nghe thấy tiếng nổ lớn, bước chân hơi ngừng lại, thấy hộ vệ và tỳ nữ trong phủ đều có bộ dạng thờ ơ nên lập tức đi đến khu viện hoang vu nhìn thử, thầm nghĩ: “Hẳn là chủ tử đang luyện đan…”

Đi đến ngoài viện, lập tức thấy thấy chủ tử bị sặc khói đang khom người, hai tay chống đầu gối ho khan, Lãnh Sương khẽ gọi một tiếng: “Chủ tử, ta quay về rồi.”

Hôm nay nàng ra ngoài đi đến chợ đen, bởi vì bị vướng chút chuyện, lúc này mới trở về.

“Lãnh Sương? Ngươi trở về thật đúng lúc.”

Nàng đi đến trước cửa viện, lấy ra đơn thuốc đưa cho nàng: “Đến chợ đen lấy mỗi thứ hai mươi phần linh dược trên đơn cho ta, vị thuốc màu đỏ sẫm phía trên cùng này phải lấy ba mươi phần, trong đây có tiền, cầm đi mua đi.”

“Vâng.” Lãnh Sương không hỏi nhiều, sau khi nhận lấy đơn thuốc liền nhanh chóng quay lại chợ đen.

Không ai ngờ Phượng Cửu lần này lại cố chấp như vậy, mỗi một lần thất bại lại làm lại một lần, không hề nản lòng, nàng không tin không thể luyện ra một viên đan dược tốt!

Vì vậy, nàng ở trong phòng luyện đan khoảng ba ngày ba đêm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.