Ngươi lui ra ngoài sân canh giữ đi.” Lãnh Sương cau mày, nhìn tên nam nhân mặc áo lam đang đi tới kia.
Nghe vậy, đôi mắt La Vũ khẽ dao động nói: “Chủ tử không còn bắt ta ra ngoài sân canh giữ nữa đâu.”
Hắn nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt kia, nhếch miệng cười: “Yên tâm, chúng ta đều là người một nhà.”
Lãnh Sương nhíu mày, nhìn thấy hắn nghênh ngang ngồi xuống chiếc bàn ở trong sân, tự do uống trà và ăn điểm tâm trên bàn, nhưng nàng nhớ tới lời dặn dò trước đó của chủ tử nên cũng không đuổi hắn ra ngoài, chỉ để hắn canh giữ ở trong sân chứ không để cho hắn đến gần cửa phòng nửa bước.
Những người khác thấy thế, trong lòng cảm thấy có chút kì lạ. Họ nhìn Lãnh Sương đang quay ngược quay xuôi rồi lại nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia, trầm tư suy nghĩ.
Còn trong phòng, lão thái gia và Phượng Cửu đi vào gian trong, Lãnh Hoa đang đứng cạnh giường còn Phượng Tiêu nằm trên giường vẫn hôn mê như cũ.
“Chủ tử.” Lãnh Hoa thấy nàng, cung kính hành lễ rồi lui sang một bên.
Phượng Cửu ngồi xuống bên giường, nàng bắt mạch cho cha xong lập tức rút ngân châm từ nhẫn không gian ra, giải những huyệt đạo mà trước đó nàng đã điểm. Khoảng nửa nén hương, Phượng Tiêu trước đó vẫn ngủ say bỗng từ từ mở mắt.
Lão thái gia nhìn thấy vậy, tâm trạng rất vui vẻ, khóe mắt ông ửng đỏ nhìn Phượng Cửu, tảng đá đè nặng trong lòng ông cuối cùng cũng có thể đặt xuống rồi.
Sáng nay, Phượng nha đầu nói với ông rằng cha nàng đã tỉnh lại, nhưng lúc ông sang thăm thì thấy Phượng Tiêu vẫn hôn mê. Sau đó ông lại nhìn thấy Phượng nha đầu dùng mấy cái ngân châm châm lên người con trai ông, nhưng Phượng Tiêu vẫn hôn mê đến tận khi mọi người tới thăm…
Mặc dù lúc đó ông không tận mắt chứng kiến con trai ông tỉnh lại nhưng ông tin lời nói của Phượng nha đầu và cũng đi sắp xếp mọi chuyện theo lời dặn của nàng. Bây giờ có thể nhìn thấy Phượng Tiêu hôn mê mãi không tỉnh đã tỉnh lại rồi thì trong lòng ông vô cùng xúc động.
“Phượng Tiêu, con dọa chết bọn ta rồi.” Lão thái gia nghẹn ngào nói, sau đó thở phào một hơi.
Phượng Tiêu mở miệng, muốn nói chuyện nhưng hơi thở của ông vẫn còn khá yếu ớt nên chỉ có thể mấp máy môi không nói lên lời.
“Cha, người yên tâm, nếu điều dưỡng tốt thì thân thể của người sẽ dần dần khỏe lại thôi.”
Phượng Cửu nhẹ giọng nói: “Mặc dù các vết thương trên thân thể cha khá nghiêm trọng nhưng người có thể tỉnh lại là tốt rồi. Chỉ cần từ từ điều dưỡng thì một tháng sau là cha có thể xuống giường đi lại được.”
Vết thương nặng nhất của ông chính là ngực bị chấn động mạnh nên ngũ tạng đều bị tổn hại. Nếu như không phải là y thuật của nàng tinh thông lại từng nghiên cứu về dược tễ và đan dược thì bị thương nặng như vậy đúng là hết thuốc chữa. Với y thuật của nàng cộng với đan dược hoặc dược tễ thì khoảng một tháng thôi là nàng có thể khiến thân thể của cha nàng hồi phục được năm, sáu phần.
“Trong khoảng thời gian này nhất định phải để cho cha cháu nghỉ ngơi. Qua ngày hôm nay chắc sẽ không có thêm người đến thăm nữa, nếu có thì gia gia cũng phải mời họ quay về.”
“Được, được, tất cả mọi chuyện đều nghe theo cháu.” Lão thái gia lập tức đồng ý, ông sẽ đối phó với những người đến thăm rồi mời họ quay về.
Lúc này, ngoài cửa phòng có người gõ nhẹ hai tiếng rồi một hình bóng đi vào.
“Tiểu Cửu, ta mang cháo đã nấu nhừ đến đây.” Quan Tập Lẫm bưng một nồi cháo nhỏ tới, nhìn thấy lão thái gia cũng ở đó, hắn gọi một tiếng gia gia.
Lão thái gia vừa nghe thấy bát cháo này là để cho Phượng Tiêu ăn thì hỏi: “Hiện tại, cha của ngươi có thể ăn được cháo sao? Ngực của nó bị nội thương nặng như vậy chỉ e rằng...”
Phượng Cửu mỉm cười, tiến lên đỡ lấy nồi cháo nhỏ rồi múc ra một bát: “Đây là dược thiện (*) do cháu chuẩn bị cho cha. Cha bị thương phần nội tạng nên dùng thuốc phải hết sức cẩn thận. Dược tính của số thuốc này khá ôn hòa, có tác dụng chữa trị phần nội tạng bị thương mà lại khiến cơ thể người bệnh dễ dàng hấp thụ.”