“Đi thôi! Chúng ta ra ngoài đi dạo một lát!” Nàng vỗ đầu nó rồi kéo Lão Bạch đến chuồng ngựa, buộc dây cương lên, đúng lúc dẫn Lão Bạch ra đến cửa thì gặp Cầu Cầu, nó lập tức nhảy tót vào lòng nàng.
“Ngươi cũng muốn ra ngoài sao?” Phượng Cửu nhìn xuống thứ nhỏ nhắn đang nằm trong lòng nàng.
“Vậy được rồi! Ta nói trước cho ngươi biết, ra bên ngoài rồi thì không được chạy lung tung biết chưa!” Nàng vừa vuốt lông Cầu Cầu vừa dặn dò, hai chân kẹp chặt lấy Lão Bạch rồi phi thẳng về phía ngoại ô.
Bởi vì đêm cũng khuya rồi nên Phượng Cửu cũng không ở bên ngoài quá lâu, đi được một vòng thì đã quay về, tắm rửa qua loa xong rồi lại vào nhẫn không gian tu luyện đến tận sáng sớm hôm sau.
Sau khi nàng rửa mặt xong liền đi đến phòng của gia gia nàng, vừa vào đã nhìn qua một lượt, thấy mấy tên Phượng vệ đều đang ở đây, La Vũ còn cười toe toét nhìn nàng chào hỏi một tiếng, thấy vậy, nàng quay lại dặn dò Lãnh Sương ở phía sau rồi đi thẳng vào phòng.
“Chủ tử!” Lãnh Hoa ở trong phòng hầu hạ, vừa nhìn thấy nàng đã bước đến hành lễ.
“Ừm!”
Nàng đáp lại một tiếng rồi đi vào bên trong, đi đến bên giường, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười: “Cha, hôm nay người cảm thấy thế nào?”
“Cũng khá hơn nhiều rồi, nhưng ngực vẫn hơi đau một chút.” Phượng Tiêu nằm trên giường, bởi vì bị thương nên nhìn có vẻ gầy đi rất nhiều.
“Để con xem xem!”
Nàng ngồi xuống bên giường rồi vạch áo ở ngực ông ra để kiểm tra chỗ bị thương, sau đó lại bắt mạch, một lúc lâu sau mới thu tay lại: “Vết thương ở ngực là nặng nhất, tuy đã uống thuốc rồi nhưng muốn hồi phục hoàn toàn thì còn cần một khoảng thời gian nữa, đợi gia gia về thì con lại ra ngoài một chuyến, con phải đến rừng Cửu Phục tìm vài vị thuốc để chế thành thuốc bôi ngoài da cho cha, tốc độ hồi phục cũng sẽ nhanh hơn một chút.”
“Rừng Cửu Phục?”
Phượng Tiêu sững người một lát rồi lắc đầu nói: “Không được! Nơi đó quá nguy hiểm, một đứa con gái như con sao có thể đến đó được, nếu như thiếu vị thuốc nào đó thì chúng ta có thể mua mà, hà tất phải mạo hiểm như vậy!”
“Không sao đâu, con muốn đến nơi đó, dù gì nơi đó con cũng quen thuộc, hơn nữa những vị thuốc khác có thể mua được chứ loại thuốc này bên ngoài không có chỗ nào bán cả!” Có lẽ đối với người khác, rừng Cửu Phục là một nơi nguy hiểm trùng trùng nhưng đối với nàng thì nơi này lại là một vùng đất quý.
Tiểu Phượng Hỏa nhặt được chính là ở chỗ đó, người ca ca tốt bụng của nàng cũng quen biết được ở đó, còn cả vị đại thúc kia nữa...
Nghĩ đến người mà nàng vẫn luôn gọi đại thúc lại chính là tên Diêm chủ trong nóng ngoài lạnh thì khóe môi nàng khẽ mím chặt lại.
Lúc đầu vì không cẩn thận nên môi của hai người mới chạm vào nhau, sau đó hắn đã ngất đi luôn, nhưng sau này khi ở Thanh Đằng quốc, hắn lại có biểu hiện rất kỳ lạ, có một lần hắn còn muốn… muốn hôn nàng?
Nghĩ đến đây, sắc mặt của nàng vô cùng kỳ lạ, trong lòng bỗng xẹt qua cảm giác khó hiểu.
Nhìn đứa con gái ngồi mất hồn ở cạnh giường, Phượng Tiêu chỉ cười chứ không nói gì, giống như âm thầm quan sát nàng, trong lòng tràn đầy sự hãnh diện của người làm cha.
Con gái của ông vẫn luôn là mỹ nhân đẹp nhất, chỉ là không biết rốt cuộc tương lai có người đàn ông nào có thể xứng được với nàng không đây!
Tuy ông hy vọng nàng có thể gả cho một người tốt nhưng cứ nghĩ đến việc không dễ dàng gì mới nuôi dạy được một đứa con gái khôn lớn trưởng thành, vậy mà nó lại trở thành con nhà người khác, trong lòng người làm cha như ông vẫn cảm thấy có chút gì đó thật đau xót. Nghĩ lại thì hôn sự của nàng với Mộ Dung Dật Hiên bỏ đi cũng tốt, như vậy thì nàng lại càng có thể ở bên cạnh ông thêm mấy năm nữa rồi.
Chỉ là đi một tên Mộ Dung Dật Hiên lại tới một tên thái tử Thanh Đằng quốc, tuy bọn họ đã tỏ rõ vẻ bất mãn nhưng đến giờ cũng không thấy quốc chủ nói gì, nghĩ vậy, trong lòng ông cũng có chút lo lắng.