Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)
“Ngay cả Lãnh Sương chủ tử cũng không mang theo, tự mình đi ra ngoài thật sao?”
“Gần đây rất nhiều người đều nhìn chằm chằm vào Phượng phủ chúng ta, chủ tử không sợ xảy ra chuyện sao?”
“Hay là chúng ta đi theo xem sao?”
“Không được, không cho mà làm chính là theo dõi chủ tử, làm vậy không được.”
Phạm Lâm lắc đầu, hơi ngừng lại nói: “Chúng ta đi tới chỗ sư phụ đi, chủ tử đi ra ngoài hẳn là có người bẩm báo với sư phụ rồi.”
“Ta cảm thấy việc này cũng không cần hỏi, bọn họ cảm thấy chủ tử có thực lực để tự vệ mới không cho chúng ta đi theo, huống chi La Vũ đã nói thân phận chủ tử không tầm thường, thân thủ bất phàm, lần đó không phải La Vũ cũng bị chủ tử đánh thành đầu heo sao?”
Nghe vậy mấy người im lặng một lúc, thật lâu sao mới đi về phía hòn giả sơn.
Phượng Cửu xuất phủ, nàng mặc một bộ hồng y, tư thế khoa trương, bạch mã kết hợp với hồng y chạy qua đường phố vào sáng sớm khiến cho người ta chú ý.
Bây giờ Phượng phủ đang rối loạn, thế lực trong thành đều nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của bọn họ, vì vậy không ai hiểu nổi hành động này của Phượng Cửu.
Nhưng không chỉ một ngày, mà Phượng Cửu lặp lại chuyện này rất nhiều ngày, ngay cả Mộ Dung Dật Hiên cũng nghe được tin tức, nhưng nghĩ đến chuyện nàng từng nói, hắn lại kìm nén xúc động trong lòng, không đi tìm nàng.
Huống chi trong lòng hắn còn có chút lo lắng, hắn lo lắng chuyện phụ thân nàng hôn mê bất tỉnh là do phụ vương hắn gây ra, nếu đúng là như vậy thì mối quan hệ giữa hắn và nàng không thể tiếp tục nữa.
Sáng sớm ngày thứ ba, Phượng Cửu vẫn mang theo Lão Bạch đi ra ngoài, nhưng có điểm khác biệt là Cầu Cầu cũng được đi theo. Chỉ có điều Lão Bạch không để cho Cầu Cầu ngồi lên lưng nó, Cầu Cầu cũng chỉ có thể đuổi theo Lão Bạch.
Bởi vì thân hình tròn trịa, bộ dáng đáng yêu nên khi Cầu Cầu đi qua đường thì dẫn tới rất nhiều thiếu nữ và hài tử chú ý.
“Đó là chó con sao? Thật đáng yêu!”
“Không phải chó con, hình như là mèo con.”
“Lông thật đẹp, lại nhỏ như quả cầu, chạy cũng rất nhanh.”
“Đáng yêu ghê, không biết mua ở đâu nhỉ?”
“Đó là của Phượng gia đại tiểu thư đó, đồ của nàng người bình thường cũng không mua được.”
“Có lẽ là linh sủng, linh sủng ở Diệu Nhật quốc chúng ta vô cùng hiếm thấy.”
Trên đường phố truyền đến tiếng nghị luận, Phượng Cửu hơi nghiêng đầu, thấy sau lưng Cầu Cầu có một đám trẻ con đuổi theo, Phượng Cửu bất đắc dĩ cười một tiếng. Nàng ra hiệu cho Lão Bạch chạy chậm lại, sau đó dang tay ra, nói với Cầu Cầu: “Lên đây.”
“Ngao!”
Vật nhỏ kêu một tiếng, bổ nhào vào ngực Phượng Cửu.”
Phượng Cửu không nhịn được cười một tiếng, ôm vật nhỏ trong ngực sờ qua sờ lại, vô ý nhìn qua cửa sổ của tửu lâu gần đó liền thấy một thân ảnh màu trắng, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm nàng.
Thấy người đó là Mộ Dung Dật Hiên, nàng nhẹ nhàng thu hồi ánh mắt, hai chân kẹp vào bụng Lão Bạch, quát một tiếng, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt hắn.
Ở lầu hai của tửu lâu, Mộ Dung Dật Hiên nhìn về hướng nàng biếng mất, nhớ tới nét mặt tươi cười vừa nãy của nàng, trong lòng có chút yên tâm. Hắn vẫn lo lắng Phượng gia xảy ra nhiều chuyện như vậy thì nàng sẽ không chịu nổi, nhưng xem ra nàng vẫn biết cưỡi ngựa ra ngoài giải sầu, đủ để thấy nàng sống rất tốt.
Hắn xoay người ngồi xuống, đưa lưng về phía ngoài, bởi vậy không thấy hai thân ảnh lặng lẽ lướt qua, đi về hướng Phượng Cửu vừa biến mất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.