Phượng Cửu mời Cảnh lão thái gia và Cảnh gia chủ vào trong phòng khách, mời họ ngồi xuống bàn rồi sai hạ nhân vừa bưng trà lên lui xuống dưới. Trong sảnh, ngoại trừ Lãnh Sương đang đứng cạnh Phượng Cửu ra thì chỉ còn có cha con Cảnh lão thái gia, còn những người khác đều đứng ở bên ngoài.
“Phượng nha đầu, gần đây lão phu vẫn luôn bế quan tu luyện, cũng là khi xuất quan mới nghe nói chuyện của Phượng gia nhà con. Bây giờ gia gia con không có ở đây, phụ thân con lại hôn mê vẫn chưa tỉnh thì không biết con đã có kế sách gì để đối phó với những chuyện sắp tới chưa?” Cảnh lão gia mở miệng là đi thẳng luôn vào vấn đề, không hề vòng vo.
“Cảnh gia gia không cẩn lo lắng cho Phượng gia của con, đêm nay người cũng đã nhìn thấy rồi. Những người đó nghĩ rằng có thể gây khó dễ cho Phượng phủ nhưng lại không làm được. Con có năng lực cũng có lòng tin rằng con có thể bảo vệ được Phượng gia.”
Cô tươi cười, trong giọng nói tràn đầy sự tự tin, cứ như thể rất xem thường những người đó. Cái sự tự tin đó khiến cha con Cảnh gia cảm thấy rất kỳ lạ, họ đều không biết cô lấy sự tự tin đó từ đâu ra?
“Vậy còn thái tử điện hạ của Thanh Đằng quốc thì sao? Còn Mộ Dung Bác nữa, nếu như bọn họ liên kết với một vài gia tộc và thế lực đối kháng khác thì phải làm thế nào? Mộ Dung Bác không giám làm gì với các con nhưng còn thái tử của Thanh Đằng quốc? Chỉ e rằng, cho dù chúng ta muốn giúp đỡ bảo vệ các con cũng khó.”
Nghe vậy, Phượng Cửu mỉm cười: “Đêm nay Cảnh gia lộ diện vì chúng con, con cũng lo lắng sau này bọn chúng sẽ tìm mọi người gây phiền phức. Vì vậy con mong Cảnh lão thái gia không cần tham gia vào chuyện này nữa. Nếu cứ như vậy thì Cảnh gia cũng sẽ không dính vào cuộc giao du này, còn biện pháp giải quyết...”
Nghe những lời đó, Cảnh lão thái gia có chút kinh ngạc, Cảnh gia chủ lại tỏ ý bất ngờ. Hắn cho rằng Cảnh gia của hắn đã đứng ra thì Phượng đại tiểu thư phải cố sức bám lấy họ mới phải, để bọn họ có thể giúp đỡ Phượng phủ một tay. Nhưng thật không ngờ, nàng lại khuyên bọn họ không nên dính vào, lại suy nghĩ mọi chuyện cho bọn họ, thật sự là nằm ngoài những dự liệu của hắn.
Thật không ngờ, mặc dù Phượng gia không có con trai, nhưng có một Phượng đại tiểu thư quyết đoán và tự tin như vậy cũng rất hiếm thấy.
Có điều, nghĩ đến cảnh một khắc trước nàng vẫn còn cười nhẹ nhàng, một khắc sau đã giết tên tướng lĩnh đó mà không chớp mắt, hành động đó rất mạnh mẽ và kiên quyết. Đó là điều khiến hắn nhớ về nàng, chứ không phải là bề ngoài nhìn có vẻ ngây thơ vô hại kia của nàng.
Nhưng mà phụ thân của hắn dường như luôn cảm thấy vị Phượng đại tiểu thư đang cười dịu dàng trước mắt đây chính là một tiểu cô nương trong sáng đơn thuần. Nàng ngoan ngoãn ngồi nghe ông dặn dò, nhắc nhở trong những lúc ông không có ở bên. Cái thái độ lo lắng đó của ông cứ như thể nàng chính là đứa cháu gái của ông vậy, có thể nhìn thấy trong lòng ông có hàng trăm thứ tình cảm cùng xuất hiện.
Ở trong đại sảnh cha con Cảnh gia hàn huyên với Phượng Cửu khoảng một canh giờ, họ cũng hỏi thăm về tình hình hiện tại của Phượng phủ. Có điều, Phượng Cửu không hề nói rõ sự thật, cuối cùng Phượng Cửu đích thân tiễn hai cha con họ về. Sau khi tiễn họ về, nàng mới đến chỗ của phụ thân nàng rồi kể một lượt cho ông ấy nghe về việc hôm nay Cảnh gia đứng ra.
Còn bên kia, chỗ của Mỗ Dung Dật Hiên, sau khi hắn nghe nói chuyện đêm nay của Phượng phủ thì liền trầm ngâm, đứng trước cửa sổ rất lâu, cũng không biết hắn đang nghĩ ngợi điều gì...
Trong hoàng cung, sau khi Mộ Dung Bác nghe lời bẩm báo của những người phía dưới thì vô cùng tức giận, tiếng hét tức giận của hắn gần như truyền khắp cả hoàng cung. Nhất là lúc hắn biết được Cảnh gia liên kết với một vài gia tộc và thế lực khác đứng ra bảo vệ Phượng phủ thì hắn giận tới mức toàn thân đều run rẩy.
“Tốt! Rất tốt! Đợi khi Phượng gia ngã xuống, bổn quân nhất định sẽ khiến các ngươi hối hận vì hành động ngày hôm nay!”
Còn trong cung điện, nơi mà Thanh Đằng quốc đang ở, lúc này...