Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 442: Diêm chủ căng thẳng



Khi Khôi Lang và Ảnh Nhất bên ngoài nhìn thấy chủ tử bọn họ đi ra, không khỏi ngạc nhiên, nhanh như vậy?

“Chủ tử, ngài ra ngoài rồi?”

Hai người đi đến gấn, thấy mang tai hắn hơi đỏ, cười thầm trong lòng, không ngờ chủ tử cũng biết ngượng, quả thật hiếm thấy! Có điều tốc độ “làm việc” có phải hơi nhanh hay không? 

Khôi Lang quan sát hắn từ trên xuống dưới, nghĩ nghĩ, có cần bảo phòng bếp của Phượng phủ tối nay hầm chút gì đó bồi bổ cho chủ tử hay không?

Diêm chủ điều chỉnh lại tâm tình, liếc mắt nhìn hai người họ, thấy thần sắc bọn họ kỳ lạ nhìn chằm chằm hắn, lập tức trầm mặt: “Còn ngây ra đó làm gì? Đi tìm nha đầu Lãnh Sương kia qua đây! Sau đó sai người mang ít nước nóng vào để nàng ấy tắm rửa.”

Vừa nghe đến lời này, Khôi Lang toét miệng cười: “Vâng, vâng, thuộc hạ lập tức đi, lập tức đi ngay đây!” 

Ha ha, xem ra là thành công rồi, lúc trước còn lo lắng con đường truy thê của chủ tử xa vời vợi, không ngờ lại không lâu sau, chủ tử đã xử phạt Quỷ Y rồi, ngay cả ban ngày ban mặt cũng đem người ta “ăn” sạch sẽ, hừm, tốc độ này quả thực khiến bọn họ theo không kịp.

Thấy Khôi Lang toét miệng cười, gương mặt hưng phấn chạy đi, Diêm chủ có chút không hiểu, có điều ngẫm lại tên Khôi Lang này trước giờ vẫn luôn không bình thường, cũng không quan tâm thêm nữa, quay sang nói với Ảnh Nhất: “Từ trong không gian lấy ra một số đồ, cùng bổn quân đến thăm gia chủ Phượng phủ.”

“Vâng.” 

Ảnh Nhất cũng kính trả lời, lấy ra lễ vật đã được chuẩn bị xong xuôi từ trước ở trong không gian, cầm trong tay đi phía sau chủ tử, đi đến viện của Phượng Tiêu.

Trên đường đi, người của Phượng phủ nhìn thấy Diêm chủ đều cung kính hành lễ, bọn hò đều biết nam tử mặc hắc bào này nháy mắt giết chết được một lão quái nhân kỳ Nguyên Anh, hơn nữa nếu không phải hắn ra tay, hôm nay Phượng phủ bọn họ thực sự phải gặp đại  nạn rồi.

Người trong phủ cũng đã được căn dặn, hắn là khách quý của Phượng phủ, không được thất lễ với hắn. 

Bên kia cũng có người bẩm báo cho Phượng Tiêu về chuyện của Diêm chủ, vì thế khi Phượng Tiêu nghe thấy Diêm chủ đến thăm, ông cũng không từ chối không gặp, mà là sai người mời hắn vào.

Cửa phòng vừa mở ra, khi nam tử mặc hắc bào ám hoa văn đi vào, Phượng Tiêu không khỏi ngạc nhiên.

Đó là một nam tử khoảng hai mươi tuổi, toàn thân tràn đầy khí tức vương giả cương nghị cùng mạnh mẽ, khí chất tôn quý, khiến ông nhìn đã quen đa dạng các nhân vật xuất sắc, ông cũng không nhịn được muốn khen ngợi một câu. 

Một nam tử tuấn dật tôn quý có một không hai!

Dung mạo của hắn hoàn mỹ đến mức không thể chê được, ngũ quan đẹp đẽ hòa hợp, mỗi một nơi đều giống như được trời chạm trổ tỉ mỉ, tập hợp những thứ tốt đẹp nhất trên trời dưới đất, nam tử như vậy, có phong thái của người trời, có khí chất tôn quý, bá khí vương giả, giống như thiên thần của chín tầng mây, tôn quý khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Lúc này ngay cả ông đang ở trước mặt hắn cũng có chút căng thẳng, bởi vì khí thế đó quả thực quá khiếp người. 

Nhưng mà ông không biết, ông căng thẳng, Diêm chủ còn căng thẳng hơn ông gấp vạn lần.

Bởi vì sự căng thẳng của hắn, bá khí vương giả trên người hắn mới không che giấu được mà bao phủ toàn thân, chính vì sự khẩn trương của hắn, gương mặt của hắn có chút cứng ngắc, muốn nặn ra một nụ cười, cố gắng hết sức để khí tức trên người nhu hòa nhưng lại không làm được, càng hồi hộp như vậy, cuối cùng dung nhan tuấn mỹ cũng vì thế mà trở nên băng lãnh cùng cứng ngắc, giống như tê liệt vậy…

Có trời mới biết lúc này lòng bàn tay của hắn bởi vì căng thẳng quá độ mà thấm đẫm mồ hôi, phải biết rắng Phượng Tiêu chính là nhạc phụ tương lai của hắn, hắn lần đầu gặp nhạc phụ, tâm tình khẩn trương cùng thấp thỏm không yên, người ngoài sao có thể hiểu được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.