Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 480: Trời giáng phúc trạch



Dù sao Phượng Tiêu lại đang hôn mê bất tỉnh, cũng chỉ còn lại mình nàng, đương nhiên nếu nàng không ngồi vào ngôi vị đó, có lẽ là tìm một chi thứ trong Phượng gia tiến cử nhận chức?

Ngẫm lại, mọi người lại thấy không thể nào, chi thứ Phượng phủ không có ai có năng lực có thể ngồi vững vị trí quốc chủ đó, cho dù có Phượng phủ phía sau chống lưng, nhưng nếu như không có năng lực xử lý công việc ở các phương diện, thì vị trí quốc chủ há dễ ngồi như vậy sao?

Nhưng lúc này, đột nhiên trong khoảng đêm một đám mây đen bay tới, bao quanh trên Phượng phủ, có dòng điện mờ ảo xẹt qua, tiếng nổ vang từ trong tầng mây truyền đến, kinh hãi tới mức tất cả mọi người bỗng nhiên ngẩng đầu. 

“Có chuyện gì thế? Đây là, đây sắp rơi tuyết hay là sét đánh đây?”

Có người nét mặt kỳ dị nói, cũng có người nhìn chằm chằm vào tầng mây chỉ bao quanh trên khoảng không Phượng phủ, ánh mắt hiện lên sự hoảng hốt.

“Ha ha ha! Phượng Thanh  Ca! Phượng phủ các ngươi lấn chủ bá quyền, đến ông trời cũng không cho qua! Ha ha ha! Đánh đi! Đánh chết bọn họ đi! Đánh chết bọn họ...” 

Mộ Dung Bác điên cuồng cười lớn, nhưng giọng nói đó qua đỗi già nua bất lực, nghe vô cùng chói tai.

Một vài người vẻ mặt không hiểu sau khi nghe lời của Mộ Dung Bác nói, ánh mắt nhìn phía tầng mây trên không phía Phượng phủ thầm nghĩ: Cái này không phải đúng như lời Mộ Dung Bác nói chứ, là Phượng phủ đã làm gì khiến người người oán trách nên sét đánh sao?

Đang suy nghĩ, một dòng điện răng rắc xẹt qua bầu rời đêm, một tia sét ầm ầm đánh xuống Phượng phủ, âm thanh vang dội, đến mặt đất cũng bị chấn động. 

Lúc này đến đội Phượng Vệ cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên, vô cùng kinh ngạc, sao tia sét này lại đánh vào mỗi Phượng phủ bọn họ chứ?

Chỉ có Phượng Cửu sau khi nhìn thấy tia sét đó thì ánh mắt sáng lên, nét mặt nhanh chóng hiện lên vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, nàng nhìn tia sét thứ hai tia ánh sáng ầm ầm đánh xuống nơi nào đó trong Phượng phủ, ý cười trên khóe miệng dần càng sâu hơn.

Bốn tên tu sĩ Kim Đan chứng kiến cảnh khí tức bốc lên và sét đánh vào trong phủ đó, ánh mắt xẹt qua vô cùng ngạc nhiên rồi cười, còn đến nhanh hơn so với họ tính toán, xem ra đã thành công lớn rồi. 

Không giống như tu tiên giả, huyền võ giả chỉ từ võ tông tăng cấp đến cấp bậc thành võ hoàng mới có thể dẫn thiên lôi tới, tam đạo thiên lôi đã giáng xuống, võ tông cũng thành công tăng cấp thành võ hoàng!

Mà lúc này, người tăng cấp trong Phượng phủ hình như chỉ có gia chủ Phượng Tiêu.

“Ầm ầm!” 

Lúc tia sét thứ ba ầm vang giáng xuống, tầng mây đen trên không bỗng tan ra, lại có một ánh hào quang xuất hiện trong màn đêm, ánh hào quang đó biến thành bảy sắc dần dần khuếch ra, gần như bao trùm toàn bộ thành Vân Nguyệt, ánh hào quang bảy sắc trong bóng đêm lại chói mắt như ban ngày, bảy sắc tạo nên bao phủ cả thành Vân Nguyệt, hóa thành những chấm ánh sáng như mưa phùn từ trên trời rơi xuống, khiến cho mọi người của thành Vân Nguyệt xôn xao, nhao nhao chạy ra xem.

“A! Đây, đây là có người trong Phượng phủ đang tăng cấp! Đúng là ánh hào quang bao phủ! Thiên giáng phúc trạch!”

“Trời ơi! Ta lại có thể chứng kiến được cảnh tượng này! Thiên giáng phúc trạch, được ngồi ở vị trí cao, lại được trên trời ưu ái, người mang nhân tài vạn phúc mới có thể dẫn được phúc trạch ân trạch từ trên trời xuống bách tính...” 

“Thật không thể tưởng tượng nổi... Lão phu cũng là lần đầu thấy thiên giáng phúc trạch..”

Lão gia Cảnh gia thán phục nhìn những chấm hào quang trong không trung rơi xuống, lúc những ánh hào quang đó rơi xuống thấm vào cơ thể, cảm giác thần kỳ phất qua người không nói ra được, thật là dễ chịu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.