Nghe xong lời này, Khôi Lang luôn chờ ở một bên lên tiếng: “Không phải đâu, Cửu công tử, ngươi đừng hiểu lầm, không phải chủ tử ta mang về, mà là nữ nhân đó tự theo về.”
Phượng Cửu hiếu kỳ: “Quen nhau sao?”
Không biết nàng ta là ai mà lại dám ngồi cạnh đại thúc, lá gan cũng đủ lớn.
“Nàng là đạo sư của học viện Tinh Vân, luôn ái mộ chủ tử, nghe nói cũng là thế gia từ quốc gia cấp ba đi ra, không hiểu sao lại luôn quấn lấy chủ tử nhà ta.”
Nói đến đây hắn vội vàng cam đoan: “Nhưng trước giờ chủ tử ta vẫn lạnh lùng với nàng ta, ngươi đừng hiểu lầm.”
“Hiểu lầm?”
Ánh mắt nàng khẽ chuyển động, nhìn về phía hai người đang uống trà phía dưới, thấy Lăng Mặc Hàn không đuổi nữ nhân kia đi, khóe môi nàng nhếch lên một nụ cười quỷ dị.
Phượng Cửu trừng to mắt, không ngờ đại thúc này lại vô sỉ như vậy!
Nàng chỉ định trêu đùa hắn một chút, ai ngờ hắn lại tương kế tựu kế với nàng. Như vậy không phải là nàng bị hắn chiếm tiện nghi sao?
Hơn nữa đây chính là lầu một, hắn cứ ôm một nam nhân như vậy, không thèm để ý tới cái nhìn của người xung quanh, định ở đây diễn một màn ân ái hay sao?