Sáng sớm hôm sau, cho dù là trên đường phố hay là trong nhà trọ, mọi thứ vẫn như thường ngày, trong yên tĩnh mang theo chút náo nhiệt. Cảnh chém giết lẫn nhau đêm qua trên đường phố dường như chỉ là một giấc mơ, không có thi thể cũng chẳng có máu tươi.
Các tiểu thương lại bắt đầu bày sạp ra bán hàng rồi thét rao bán hàng, bắt đầu một ngày bận rộn mới.
Khoảng đến giờ Thìn, lúc lão Vu của dược tễ công hội và một tên hội trưởng của dược tễ công hội đến nhà trọ này, bọn họ đã nghe ngóng trước và biết được Phượng Cửu đang ở trong nhà trọ Ngũ Phúc này. Cho nên hôm nay trời vừa sáng đã đến đây.
Hôm qua hắn kiểm tra đánh giá xong rời đi thì thái thượng trưởng lão đã gọi hắn đến, đến cả hội trưởng đang luyện thuốc cũng bị gọi đến, ba người đã bàn bạc rồi nhưng càng cảm thấy một thiên tài dược tễ sư tiền đồ thênh thang như vậy thì bọn họ không thể bỏ qua được.
Hiếm khi hắn đến dược tễ công hội của bọn họ để sát hạch huy hiệu, lần kiểm tra này chính là cấp dược thánh, dược thánh mười sáu tuổi, nếu như để vài năm nữa thì chắc chắn sẽ càng xuất sắc hơn, nếu như bọn họ bỏ qua một thiên tài như vậy thì chỉ sợ sau này nhất định sẽ vô cùng hối hận.
Vì thế cho nên sau khi bàn bạc xong, lão Vu và hội trưởng của công hội đã đích thân đến trước, định dùng mọi cách để thuyết phục Phượng Cửu trở thành khách khanh trưởng lão cho dược tễ công hội của bọn họ, bọn họ đương nhiên hiểu rõ, không cần đến mấy năm, thành tựu của thiếu niên càng cao, đến lúc đó, nếu như bọn họ muốn nhờ vả hắn thì e rằng sẽ càng khó hơn.
“Hai vị trưởng lão, đây, đây là hội trưởng dược tễ công hội đến tìm vị công tử áo đỏ kia sao?”
Đích thân trưởng quầy ra đón hai người vào, trong lòng tim đang đập loạn xạ, hắn mở nhà trọ bao nhiêu năm như vậy rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn gặp được cảnh đích thân hội trưởng của chợ đen đến thăm hỏi, ngay cả hội trưởng của dược tễ công hội và vị Vu dược thánh danh tiếng ngời ngời kia cũng đến nhà trọ của bọn họ để tìm vị công tử áo đỏ kia.
Đúng thực là chuyện lạ mỗi năm đều có, năm nay lại cực kỳ nhiều, trong lòng hắn cảm thấy chuyện này bắt đầu từ lúc mấy người thiếu niên áo đỏ kia đến đây thì đã có vô số chuyện xảy ra, lại thêm chuyện lần này như vậy nữa, chắc chắn là bệnh cũ tái phát.
Khôi Lang và Ảnh Nhất đều không biết hội trưởng và Vu dược thánh kia là của dược tễ công hội, lúc biết được người đến là hội trưởng của dược tễ công hội, còn nhìn qua hai người họ kinh ngạc, không biết là người nào.
Lúc Khôi Lang và Ảnh Nhất nhìn hai người thì hai người đó cũng nhìn lại bọn họ, tuy thấy hai người mặc trang phục hộ vệ nhưng trên tu vi trên người lại khiến cho người khác phải kinh ngạc, trong lòng có chút sợ hãi..
Trên mặt Lão Vu không cười mà chỉ nói: “Lão phu họ Vu, vị bên cạnh này hội trưởng của công hội chúng ta, hôm nay đến tìm tiểu Cửu vì có chuyện muốn thương lượng, phiền hai vị vào thông báo giúp ta một tiếng!”
“Nghe xong, Khôi Lang giật mình: “Ồ! Thì ra người là Vu... dược thánh đó sao!” Hắn vốn định nói thì ra người chính là Lão Vu đầu cửu công tử nói chuyện nửa chừng lại thôi đấy à! Nhưng nghĩ lại, lời đến miệng rồi lại nói thành câu khác.
“Đúng là lão phu.” Lão Vu không biết tâm tư của hắn cũng không biết sau khi Phượng Cửu về vì lỡ mất chỗ tốt mà giậm chân, lúc này vẫn nở nụ cười trên mặt: “Không biết tiểu Cửu cậu ấy...”
“Cửu công tử à! Hình như đêm qua ngủ khá muộn nên giờ vẫn chưa tỉnh.” Khôi Lang nói: “Hay là hai vị cứ xuống dưới lầu ngồi trước, ta đi báo lại một...”
Còn chưa nói hết câu thì đã thấy Lăng Mặc Hàn dán râu mặc hắc bào đi ra, liếc qua mấy người ở bên ngoài một cái, ánh mắt nhìn vào người lão Vu và hội trưởng rồi trầm giọng nói: “Các người tìm nàng ấy là gì?”
“Các hạ là?”
“Ngài ấy là chủ tử của chúng ta, cũng là... ừm... của Cửu công tử.” Khôi Lang không nói lên lời nên câu sau không biết nên nói như thế nào mới được.