Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 549: Say khướt



“Ừm!” Tố Tích đáp một tiếng, nhìn hắn cười một cái rồi mới đi vào trong.

Nhìn nàng đi vào trong, hắn hơi trầm tư rồi gọi ám vệ đến hỏi thăm một chút, biết được nàng ra ngoài tìm tên Phượng lão thái gia kia nhưng hai người lại một trước một sau quay về.

“Bảo nhà bếp hâm lại rượu và thức ăn, ngoài ra, đi lấy bình linh tửu quý giá mà ta cất giữ kia mang đến đây, ta phải uống với Phượng thúc vài chén.” Hắn cười rồi bảo tên hộ vệ kia đến phòng hắn lấy rượu. 

Không lâu sau hộ vệ đã mang rượu đến cho hắn, rồi nhìn hắn cầm rượu trong tay đi về phía phòng của Phượng lão thái gia

Phượng lão thái gia lúc này đang ngồi trong sân uống rượu, nhìn lên ánh trăng sáng trên đỉnh đầu rồi nghĩ, ông bị người ta bắt cóc đi như vậy, cũng không biết Phượng nha đầu lo lắng đến thế nào? Tuy bây giờ những chuyện bên đó đã xử lý xong cả rồi nhưng người đại ca mà ông kết nghĩa chắc là không nói cho Phượng Tiêu và Phượng nha đầu biết là ông đang ở đây.

“Trời ơi!” 

“Phượng thúc! Sao lại thở dài như vậy?” Người đàn ông trung niên đi đến, cười nhìn Phượng lão thái gia đang ngồi trong sân.

“Là Thừa Chí sao! Sao cậu lại đến đây?” Phượng lão thái gia nhìn thấy người đi đến là con trai của người đại ca kết nghĩa của ông nên nói: “Ngồi đi!”

“Ta nghe người gác cổng người vừa trở về nên muốn đến đây tìm người uống vài chén, người xem, biết được người thích rượu nên đến cả linh tửu quý giá của ta cũng mang đến đây rồi.” Hắn cười ha ha rồi cầm chai rượu đi đến bên bàn rồi ngồi xuống. 

Nghe đến có rượu ngon nên Phượng lão thái gia cũng tỉnh táo hơn: “Cậu cất giữ? Lần trước cha cậu cũng mang tới cho ta, tấm tắc khen ngợi, mùi hương nguyên chất của nó khiến ta đến bây giờ nghĩ đến vẫn còn thèm, quả nhiên rượu ngon ở bên này có nhiều quá!”

“Rượu này của ta chắc cũng không kém của cha ta đâu, không tin thì người có thể thử xem.” Hắn lấy chén ra rồi rót cho ông nửa chén nhỏ.

Thấy chỉ có nửa chén nhỏ nên Phượng lão thái gia nhăn mặt: “Tiểu tử ngươi còn nhỏ mọn hơn cả cha ngươi, có mỗi một chén nhỏ như vậy thì làm sao nếm ra được mùi vị gì cơ chứ!” 

Nghe vậy, Lâm Thừa Chí lắc đầu cười: “Ha ha, Phượng thúc, người vẫn chưa ăn gì đúng không? Bụng không mà uống rượu thì không tốt đâu, ăn chút gì lót dạ đã, ta đã sai người chuẩn bị vài món rồi, chắc cũng sắp mang đến rồi!”

Đang nói thì thấy có vài tỳ nữ mang thức ăn lên, cũng không phải là đồ ăn mà hắn sai làm mà là Tố Tích sai nhà bếp chuẩn bị bữa tối.

“Đây là cô cô sai người dưới bếp chuẩn bị.” Một tỳ nữ trong đó nói trên mặt mang theo nụ cười rồi lui xuống. Trong Lâm phủ, người trên dưới đều gọi Tố Tích là cô cô. 

“Ha ha, Phượng thúc, người ăn chút đi, đừng ăn no quá, nếu không lát nữa sẽ không uống được nhiều rượu đâu.”  Hắn cười rồi lắc lắc vò rượu nói: “Vò rượu này ta đã lấy ra thì không nghĩ sẽ mang về đâu.”

“Ha ha ha! Được! Ngươi cứ đợi đấy, đêm nay lão gia ta sẽ uống với ngươi không say không về!” Phượng lão thái gia cười lớn rồi ăn tạm chút thức ăn, nhìn đồ nhắm cũng được đem lên nên sai người mang chút đồ ăn kia dọn xuồng rồi cùng Lâm Thừa Chí uống rượu.

Lần này lão thái gia xa nhà, trong lòng có chút nhớ mong cộng với có chút vướng mắc với Tố Tích của Lâm phủ, mối quan hệ cắt không được mà còn loạn hết cả lên này cũng khiến ông vô cùng đau đầu, đêm nay uống rượu cũng là để uống cho thỏa thích, lúc đầu uống bằng chén nhỏ nhưng về sau thì dùng luôn vò, hai người cứ thế mà uống đến đêm muộn. 

Thực ra Lâm Thừa Chí chẳng uống được là bao, ngược lại Phượng lão thái gia lại uống rất nhiều, nhìn xuống Phượng lão thái gia đã uống say mèm rồi, trên mặt Lâm Thừa Chí lộ ra một nụ cười rồi liếc nhìn người cô cô vẫn đang đứng trong tối nhìn theo mà không bước đến kia hỏi: “Phượng thúc, trong lòng người vẫn còn cô cô ta chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.