Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 559: Không thấy



Quay về nhà trọ cũng mất một lúc, mà quán trà ở góc phố kia cũng không có mấy người, nàng liền gật đầu: “Cũng được.” Sau đó đi về phía bên kia, ngối xuống chiếc bàn ở một góc.

“Hai ngươi cũng ngồi đi!” Nàng ra hiệu, một tay chống cằm, nói: “Vốn dĩ đang lo không biết làm thế nào gia gia và Tố Tích cô cô mới có thể bên nhau, không ngờ tay chân hai người này lại quá nhanh, xem ra ta lo nghĩ vớ vẩn rồi.”

Lãnh Hoa rót cho nàng chén trà, cười nói: “Nếu như lão gia biết chuyện này, đoán chừng cũng sẽ bị dọa sợ.” 

“Ha ha, nhất định rồi, ông ấy có thế nào cũng không nghĩ đến gia gia ở đây lại ung dung tự tại như vậy, hừm, gia gia thật hết chỗ nói! Nếu đã yên ổn cũng không biết sai người đưa tin về, để chúng ta lo lắng lâu như vậy.”

Nàng bưng trà lên nhấp một ngụm, trong mắt xẹt qua tia tinh nghịch: “Vốn nghĩ cho gia gia một sự bất ngờ, có điều nhìn tình huống này, hừ! Hay là thôi đi! Ta thấy ông ấy đi cạnh Tố Tích cô cô ngay cả cổ cũng đỏ bừng, từ xưa thứ khó hưởng thụ nhất chính là ơn mỹ nhân, câu nói này quả thật không phải là giả!”

Nàng một tay gõ nhẹ lên bàn, nghĩ nghĩ, tình cảm của gia gia đã có kết quả rồi, vậy còn cha cùng mẹ nàng, nàng cũng phải nắm chắc chuyện này, tốt nhất là cả nhà đoàn viên, vậy mới có thể  hòa thuận vui vẻ được. 

“Ừm? Mùi gì thơm vậy?” Nàng ngửi ngửi, mùi hương trong không khí kia rất nồng đậm, nói: “Hình như là mùi của bánh bao.”

Ông già của quán trà cười nói: “Công tử, mũi ngài thật tính, vừa rồi có một người cầm đồ di qua, ngài cũng có thể ngửi ra được là mùi bánh bao, ha ha, đây là món ngon nổi danh ở Tam thành chúng tôi, tên là bánh bao nướng, cửa hàng đó cách đây hai con phố, mỗi ngày chỉ có một trăm chiếc, bán xong sẽ không còn nữa.”

“Chủ tử có muốn ăn không? Ta đi mua!” Lãnh Hoa cười nói, đang muốn đứng lên. 

“Ta đi.” Lãnh Sương nói, ra hiệu bảo hắn ở lại với chủ tử.

“Ừm, nếu có thì mua hai cái, đợi lát nữa mang về nhà trọ ăn.”

“Vâng.” Lãnh Sương đáp lại, hỏi đường rồi rời đi. 

Lãnh Hoa ngồi bên cạnh trông chừng Phượng Cửu, yên lặng ngồi cùng, thi thoảng lại rót trà cho nàng, nhìn nàng một tay chống cằm ngẫm nghĩ. Chỉ là thời gian cứ trôi qua từng chút một nhưng vẫn không thấy tỷ tỷ hắn trở về, hắn không khỏi có chút kinh ngạc.

Đứng dậy đi đến trước mặt ông lão của quầy trà: “Lão nhân gia, ông nói cửa hàng kia cách nơi đây không xa?”

“Đúng vậy! Không xa, chỉ rẽ qua hai con phố là đến, rất gần.” Ông lão cười nói, tiếp tục bận bịu, hỏi: “Khách quan, có cần thêm trà không?” 

“Không cần.” Lãnh Hoa lắc đầu, lại hỏi: “Cừa hàng kia buôn bán thế nào? Có cần bài trừ không?”

Ông lão khoát tay nói: “Không cần, bởi vì giá cả của bánh bao này không hề rê, người bình thường cũng sẽ không hay mua, một trăm chiếc đó nói thế nào cũng bán được đến xế chiều.”

Nghe vậy, Lãnh Hoa quay lại nói với Phượng Cửu: “Chủ tử, tỷ tỷ ta vẫn chưa quay về, hay là ta đi xem sao?” Cách có hai con phố, không nên lâu như vậy mới phải, huống hồ chủ tử còn ở đây đợi, nếu không phải bị chuyện gì giữ lại, cũng hẳn đã sớm trở về chứ. 

Phượng Cửu hoàn hồn, lúc này mới chú ý đến gần nửa canh giờ đã trôi qua, Lãnh Sương vẫn chưa quay lại liền đứng lên: “Cùng nhau đi xem! Ngồi ở đây cũng được một lúc rồi!”

Hai người thanh toán tiền trà xong, đi về phía cửa hàng kia, sau khi đến đó hỏi thăm mới biết Lãnh Sương căn bản chưa hề đến cửa hàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.