Ba ngày sau, ở giữa đường núi ngoài thành của nước Thanh Đằng, bóng dáng Phượng Cửu mặc áo bào đỏ rực, tuấn tú phi phàm đang cưỡi trên lưng Lão Bạch, rõ ràng là một thiếu niên tuấn tú xuất chúng, khắp người lại toát ra khí chất quý công tử cao quý nhưng lại không hề có chút ràng buộc gì.
Chỉ thấy một chân nàng tự nhiên buông thõng bên người Lão Bạch còn một chân khác thì lại vắt lên lưng Lão Bạch, trong miệng lại ngậm cỏ đuôi chó hái được ven đường rồi lắc lư đi vào trong thành phía trước mặt.
Đi xa còn có phi thuyền, lộ trình trên đường cũng không thể nán lại quá lâu, hôm đó sau khi nàng từ biệt người nhà thì một mình lại bước sang địa giới nước Thanh Đằng này lần nữa, cưỡi Lão Bạch lắc lư đi về phía học viện Tinh Vân trong thành Tinh Vân.
Thành Tinh Vân là một thành nằm ở phía Bắc của nước Thanh Đằng, lưng tựa rừng rậm Hắc Sa nơi nguy hiểm nhất nước Thanh Đằng, tuy nói thành Tinh Vân thuộc Thanh Đằng nhưng thành Tinh Vân này lại là một nơi không thuộc sự cai quản của hoàng tộc Thanh Vân nhưng cũng là thành quan trọng nhất phồn hoa hưng thịnh nhất của nước Thanh Đằng.
Những gia tộc có thể ở thành Tinh Nguyệt này cắm rễ sinh sống, những đại gia tộc không có gì là không để cho hoàng tộc Thanh Đằng cũng phải nhún nhường đến ba phần, hơn nữa ở đây cũng là nơi giao lưu qua lại của các nước, mà học viện Tinh Vân chính là học viện Lục Tinh nên đến cả các đại gia tộc và các thế lực lớn ở nơi đây cũng không dám đắc tội.
Bởi vì ở đây bọn họ chỉ là phân viện, là nền tảng cơ sở lớn nhất của học viện Tinh Vân, là nơi mà bất kỳ gia tộc nào cũng không thể chống đối lại hay láo xược với nó.
Đối với học viện Tinh Vân này, trong lòng nàng thực sự vẫn có chút mong đợi.
Đi thẳng vào thành rồi nộp lệ phí vào thành, để mặc Lão Bạch tự đi lên phía trước, đi lại lắc lư như thoi đưa trong thành.
“Ừm ừm! Không hổ danh là thành Tinh Vân, sự phồn hoa ở nơi này còn hơn cả thành Tam Giang của Đại Yến nữa!”
Nàng tấm tắc khen ngợi nhỏ giọng lẩm bẩm, nhìn người dân đi lại tấp nập trên đường phố rộng rãi, ngồi trong xe linh thú đi lại như thoi đưa cũng có không ít người giống nàng, có người trẻ tuổi cưỡi trên lưng linh thú, hai bên đường cửa tiệm mọc lên san sát nhau, đầu hẻm cuối hẻm đều có tiếng rao bán hàng của các tiểu thương bày sạp ra buôn bán, lại còn có đang mua bán trao đổi nữa, bọn họ vẫn đang mặc cả giá rồi tranh nhau đến mức mặt đỏ tía tai.
“Công tử, công tử!”
Có người đang gọi nhưng Phượng Cửu cũng không để ý, thỉnh thoảng lại nhìn ngắm xung quanh xem xét, chỉ nghe thấy giọng nói kia vẫn vang đến.
“Vị công tử kia, vị công tử mặc y phục màu đỏ đang cưỡi ngựa trắng kia, nhìn đây này, nhìn phía đây này.”
Công tử mặc y phục màu đỏ cưỡi ngựa trắng? Là nàng sao?
Nàng cúi xuống nhìn áo bào mình đang mặc trên người rồi rút cây cỏ đuôi chó đang ngậm trong miệng ra rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía phát ra giọng nói kia.
Chỉ thấy một tên thiếu niên gầy yếu khoảng mười bốn mười lăm tuổi đang đứng ở một cửa tiệm vẫy tay gọi nàng, trên mặt nở ra một nụ cười, trước ngực hắn có đeo một chiếc hộp gỗ nhỏ, cũng không biết đang bán thứ gì, lúc này một tay vẫn lấy đồ ra bán rồi vội vàng thu tiền lại.
Nàng nhăn mày lại không hiểu, giơ tay lên chỉ vào mình: “Gọi ta sao?”
“Đúng vậy! Đúng vậy!” Tên thiếu niên gầy yếu kia gật đầu lia lịa rồi cười với người đến mua hàng kia nói lần sau lại đến, xong vội vàng chạy về phía nàng.
“Công tử, người là từ nơi khác đến đây sao? Có quen thuộc thành này không? Có cần dẫn đường không? Thành Tinh Vân này ta biết rất rõ, người muốn đi đâu, muốn biết chỗ nào có phong cảnh đẹp nhất, muốn biết nhà trọ nào thoải mái nhất, muốn biết con hẻm nào có đồ ăn ngon nhất thì ta đều biết hết!”
Có lẽ là thường nằm phơi nắng nên da của tên thiếu niên gầy yếu này có vẻ đen sạm lại nhưng đôi mắt của hắn lại long lanh có thần, cả người hắn khiến cho người khác có cảm giác là một người rất thông minh nhanh nhẹn.
Thấy vậy, Phượng Cửu khẽ cười rồi hỏi: “Phí bao nhiêu?”