Thấy vậy, nam tử mặc y phục màu xanh cười thành tiếng, giải thích nói: “Ngày hôm đó ở ngoài phố, đúng lúc ta nhìn thấy tiểu huynh đệ bị ngựa của mình đá ra ngoài.”
“Ồ, hóa ra là vậy!” Nghe thấy những lời này, Phượng Cửu ngượng ngùng mỉm cười, Ấy! Dạo này tu luyện, nàng quên nàng đã ức hiếp Diệp Tinh như thế nào rồi, bây giờ nhắc lại, thật sự nàng có chút ngại ngùng.
“Kỳ thực tình huống lúc đó cũng không trách được tiểu huynh đệ, chỉ là không ngờ, tiểu huynh đệ đúng là có chút thú vị, dám ngang nhiên ở trên phố ức hiếp Diệp Tinh, điểm này thôi cũng là ta bội phục vạn phần. “Giọng điệu của hắn như trêu đùa, gương mặt mỉm cười nhìn Phượng Cửu.
Phượng Cửu nhếch môi, cảm thấy người này cũng thật kỳ lạ, còn bội phục gì chứ? Người ngoài thấy nàng như vậy đều nói là nàng háo sắc, nhưng ánh mắt người này thản nhiên, chỉ có cười và trêu đùa, thật sự khiến nàng không biết nói gì cho phải.
“Ta vừa gặp tiểu huynh đệ đã cảm thấy rất có duyên, chi bằng, chúng ta ra ngoài uống một chén?” Hắn đứng lên, mời Phượng Cửu đi ra ngoài.
“Vậy sao...”
Nàng suy nghĩ một hồi, nhìn thấy ánh mắt đang cười của nam tử trước mặt, vẻ mặt mong đợi nhìn nàng, nàng buông lỏng cơ thể, đứng lên: “Cũng được, vậy thì ra ngoài uống một chén.” Dù gì nàng cũng nhàn rỗi, vậy thì ra ngoài đi dạo đi!
Hai người ra khỏi khách trạm, vừa đi vừa trò chuyện, sau khi bọn họ ghi danh xong, Phượng Cửu đã biết người này là thế gia tử của một quốc gia cấp 6 khác, có tên là Tiêu Diệc Hàn, bản tính phóng khoáng, tuy là có thiên phú xuất chúng, nhưng không để tâm tới việc vào học viện tu luyện, lần này vì phụ mẫu nghiêm khắc ra lệnh, mới đến Tinh Vân ghi danh.
Nàng nghĩ trong bụng, thể diện của quốc gia đúng thật là quan trọng, nhìn từ quôc gia cấp 9 tới quốc gia cấp 6, chỉ có quốc gia cấp 9 và cấp 8 phải cạnh tranh mới được vào Tinh Vân, người đứng thứ hạng cao mới được ghi danh ở Tinh Vân, nhưng cho dù ghi danh rồi, có vào được hay không lại là một chuyện khác.
Nhưng thế gia tử của quốc gia cấp 7 và cấp 6 thì có thể trực tiếp đến Tinh Vân ghi danh tham gia tuyển chọn, đây chính là điểm khác biệt.
“Phượng tiểu đệ? Phượng tiểu đệ?”
Phượng Cửu đang suy nghĩ trong đầu đột nhiên nghe thấy ba chữ Phượng tiểu đệ, khóe miệng nàng khẽ nhấc. Chỉ mới đi được một chặng đường, trò chuyện được một lúc, khi biết nàng tên là Phượng Cửu, trực tiếp từ tiểu huynh đệ trở thành Phượng tiểu đệ, cái người này, nàng thật sự không biết nói hắn như thế nào.
Phượng tiểu đệ? Đây đúng là lần đầu tiên có người xưng hô với nàng như vậy, cách xưng hô này thật sự khiến nàng không nói nên lời.
“Tiêu huynh, chuyện gì vậy?” Nàng nhìn về phía hắn hỏi.
Tiêu Diệc Hàn nhìn qua thiếu niên mặc y phục màu hồng có dung nhan tuấn mỹ ở bên cạnh mình, trêu ghẹo cười nói: “Chẳng lẽ đệ đang nhớ đến mỹ nhân nào đó, ta gọi đệ mấy tiếng rồi đệ mới trả lời ta.”
“Được rồi, đùa với đệ một chút thôi, đệ xem chính là tửu lâu này nổi tiếng khắp vùng Đông Thành, đến muộn là không có chỗ ngồi đâu.” Hắn vừa nói và chậm rãi bước vào bên trong. Lại nói: “Mau theo ta vào trong.”
Thấy vậy, Phượng Cửu lúc này mới bước vào, chợt nghe tiểu nhị nói với hắn là phòng đã được đặt hết rồi, chỉ còn phòng trang nhã trên lầu hai.
“ Vậy cũng được! Trang nhã thì trang nhã.” Tô Diệc Hàn vẫy vẫy tay, nói với Phượng Cửu: “Phượng tiểu đệ, không đặt được phòng giờ chỉ có phòng trang nhã thôi, đệ sẽ không chê chứ?”
“Đương nhiên là không rồi.” Nàng cười nói, cùng hắn đi lên phòng trang nhã của lầu hai.
Hai người họ gọi tám món đặc trưng ở đây, hai bình rượu, vừa ăn vừa trò chuyện. Tiêu Diệc Hàn nhìn chàng thiếu niên mặc y phục màu hồng cầm bình rượu lên nhấp một ngụm, cười nói: “Phượng tiểu đệ, ba ngày sau lúc ghi danh, chúng ta kết bạn cùng nhau đi!”