Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 649: Ăn vụng



Nghe vậy hắn ngơ ra, mới vào học viện đã làm nhiệm vụ rồi?

Hắn biết rằng trong học viện này có rất nhiều thứ cần dùng điểm cống hiến, có điều chắc là nàng không quá cần những thứ đó chứ? Cho dù là cần thiết thì cũng không cần gấp như vậy chứ?

Một lúc sau, hắn hỏi: “Vậy nàng ấy có nói đi đâu không? Sao lại đi một tháng?” 

“Không nói.” Nó nằm bất động cũng không buồn giải thích cho hắn.

Thấy vậy Quan Tập Lẫm cũng không hỏi nhiều, trong học viện thì không cần lo lắng về sự an toàn của nàng chỉ là muốn tìm nàng trò chuyện bây giờ lại phải chờ một tháng sau.

“Vậy ta đi đây, nàng về thì nói là ta đến đây, cũng vào huyền viện rồi, đợi có thời gian ta lại tới tìm nàng ấy.” Sau khi để lại lời đó hắn cũng quay người bước đi, chỉ là lúc đi vội vã tìm nàng nên không chú ý, bây giờ để ý mới thấy nơi này rất vắng vẻ. 

Không chỉ như vậy, từ lúc hắn vào đan viện cũng không tình cờ mà gặp một học sinh nào của đan viện, vẫn là không dễ dàng gì mới tìm được cái người là Tôn nghi trượng kia, so với sự phồn hoa náo nhiệt của huyền viện bọn hắn thì ở đây quả thực giống như một nơi đã bị lãng quên vậy.

Cùng lúc đó Phượng Cửu đơn độc đang hướng về phía dãy núi vạn thú mà đi, lúc nàng đang chuẩn bị băng qua núi một hương thơm theo gió nhè nhẹ bay tới khiến nàng dừng chân.

“Thơm quá!” Mắt nàng sáng lên, nuốt một ngụm nước miếng. 

Hai hôm nay nàng chỉ ăn một ít bánh ngọt trong không gian, đến cả một ngụm canh cũng không được uống, lúc này ngửi thấy mùi vị này chỉ cảm thấy nước miếng tràn ra lập tức theo hướng của mùi vị này mà đi tìm.

Lúc nàng theo mùi thơm kia mà đi tìm, thấy một nơi ngoài viện treo một tấm gỗ viết mấy chữ nơi quan trọng của nhà bếp, kẻ nhàn rỗi chớ vào trong, lại nhịn không được mà nuốt nước miếng.

Đây là nơi chuyên nấu thức ăn cho các đạo sư học viện! 

Ngửi mùi thơm này bụng của nàng ọc ọc kêu lên, vốn dĩ vẫn chưa thấy đói bây giờ lại thấy rất đói rồi.

Nàng khẽ dò đầu lên nhìn thấy chỉ có hai người đang bận rộn trong nhà bếp rộng lớn, có vẻ hai người kia là đầu bếp, mọi việc đều cần đến tay của họ nhưng bên ngoài nhà bếp lại có mười mấy trợ thủ đang chuẩn bị thức ăn được chuyển từ trong ra. Nhìn thấy các món xào nấu rất ngon được đặt trên bàn trong nhà bếp cuối cùng nàng không nhịn được vòng ra phía sau nhà bếp nhân lúc không có ai để ý từ cửa sổ lén nhảy vào trốn dưới bàn.

Lén thò đầu ra, nhìn xung quanh thấy hai đầu bếp kia căn bản không chú ý bên này, đám trợ thủ bên ngoài lại không nhìn thấy trong này, vì thế, một tay nhẹ nhàng vươn ra mò lên mặt bàn bưng lên một món xào, ngay cả cái đĩa cũng cất vào trong không gian. 

Nàng khom lưng bước nhỏ di chuyển nhẹ nhàng, mở nắp chung lớn đang hầm kia, thấy hai vị đầu bếp đang nói chuyện nàng vội vàng nhẹ tay nhẹ chân lấy một chung bồ câu hầm bỏ vào túi, đựng đầy một chung canh rồi giấu vào không gian.

Khi nhìn thấy còn lại không đến nửa chung canh hầm, nàng suy nghĩ rồi múc một ít nước bên cạnh đổ vào trong, ừm, tiếp tục hầm, tuy mùi vị có nhạt đi một chút nhưng vẫn là canh mà.

“Vị Mạch Trần công tử mới đến kia cũng kén chọn món ăn, buổi trưa mang qua đó mười hai món ăn, hầu như còn nguyên đưa trở về, viện trưởng còn dặn dò chúng ta phải làm cẩn thận, công việc này thật không dễ làm mà!” 

“Không sao, hôm nay hầm canh bát bảo các linh nhất định có thể làm hắn vừa ý. Chính là chúng ta hầm từ sáng sớm đến giờ, ngươi ngửi xem, đậy nắp rồi cũng khó cản được hương thơm đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.