Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 661: Sao lại là ngươi



“Ngươi sao vậy?” Hắn lên tiếng hỏi.

Phượng Cửu im lặng, nhìn người trước mặt, khoát tay: “Không sao, không sao đâu!”

Việc này ai cũng không giúp được, nàng vẫn nên tự mình suy nghĩ biện pháp thì hơn. 

Nàng đi đến một bên, cầm con rắn lục ném ra ngoài kết giới, còn cặp nai kia thì nàng băng bó vết thương cho nó rồi thả đi, đây đều là linh thú có thể dùng làm thuốc, không thể giết, giết rồi về sau lúc cần lại không kiếm được.

Mạch Trần không nói gì, hắn im lặng nhìn thiếu niên kia, thấy thiếu niên đó thả mấy con thú đi, những con thú kia chạy ra khỏi kết giới liền quay đầu lại nhìn thiếu niên.

“Chúng ta từ biệt tại đây! Đan của ngươi đã luyện thành, ta cũng không có ý định trở về.” Nàng nói xong liền nhún chân nhảy lên một cành cây, sau đó đi sâu vào trong rừng. 

Thấy thiếu niên rời đi, trong mắt hắn thoáng chút cô đơn, hắn hơi ngạc nhiên, sau đó định đuổi theo nhưng không đuổi kịp. Dựa vào thực lực một người mà có thể giết được địa vương thú cấp chín thì có lẽ ở đây cũng không gì có thể làm khó thiếu niên đó.

Huống chi, hắn vẫn phải đem viên đan dược này trở lại Đan thành.

Vì vậy hắn khẽ phất tay áo một cái, thu hồi kết giới, nhảy lên trên không trung, đứng trên cây sáo trở về. 

Phượng Cửu đi sâu vào trong rừng, nàng men theo dấu vết của hai con Hỏa Diệm thú lúc trước, tìm tới địa bàn của bọn chúng, bố trí trận pháp ở xung quanh khiến bọn chúng không đi ra được, sau đó mới ném vài viên đan dược ra, bắt đầu thu thập Hỏa tinh.

Suốt nửa tháng, ngoại trừ Độc Giác Hỏa Diễm thú thì những con thú thuộc tính hỏa khác cũng bị nàng thu thập không ít, khí thế hung hăng mạnh mẽ của Phượng Cửu khiến cho đám thú xung quanh vô cùng sợ hãi, chỉ cần nhìn thấy Phượng Cửu là chúng lập tức quay đầu bỏ chạy.

Đến chạng vạng tối, có một thánh thú cấp bậc linh thú mang theo thuộc tính hỏa nằm bẹp trên đất, hơi thở gấp gáp. 

“Được rồi, ta tha cho ngươi, nghỉ ngơi chút đi, ăn cho béo, sau đó ta lại tới…” Phượng Cửu tươi cười vỗ đầu thánh thú kia, đưa cho nó một viên Ngưng Khí đan, vui vẻ rời đi, nhưng nàng vừa xoay người thì lập tức nghe thấy một tiếng thú rống chói tai truyền đến, kèm theo đó là âm thanh của nữ tử.

Phượng Cửu giật mình, đi về phía phát ra âm thanh đó, khi tìm được nàng lập tức nhìn thấy Diệp Tinh đang chật vật vì bị một con Hắc Hùng cấp bậc thánh thú truy sát, nàng hơi ngạc nhiên. Lúc này khí tức của Diệp Tinh vô cùng rối loạn, linh lực đã tiêu hao gần hết, không kịp né tránh đã bị móng vuốt của Hắc Hùng đánh trúng, lảo đảo té ngã trên mặt đất. Phượng Cửu thấy tình huống nguy cấp nên nhanh chóng chạy tới.

“Tiểu Hắc, dừng tay!” 

Phượng Cửu hét lớn một tiếng, Hắc Hùng kia vừa nghe được âm thanh này lập tức sợ hãi, móng vuốt đang chuẩn bị hạ xuống dừng giữa không tủng, nó quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, quả nhiên là tên kia, nó liền rống lên một tiếng, sau đó ngồi xuống.

Diệp Tinh bị dọa sợ, nàng cho rằng mình sẽ bị đánh chết, nhưng không ngờ sau khi Hắc Hùng kia nghe được tiếng quát chói tai của Phượng Cửu thì lại không đánh nữa, trong giây phút sinh tử đó, cả người nàng toát mồ hôi lạnh, nàng vội vã đứng lên, đang định cúi người cảm tạ thì…

“Sao lại là ngươi?” 

Nàng ngạc nhiên hét lớn, nhìn chằm chằm thiếu niên đang cười tủm tỉm đi về phía mình. Nghĩ đến hành vi háo sắc của người này, sắc mặt nàng trắng bệnh, theo bản năng lùi về sau một bước, vẻ mặt phòng bị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.