Lúc này một tên học sinh cấp bậc đại linh sư đột nhiên hét lớn: “Ta biết rồi, nhất định là hắn dùng thuốc mê để đánh mê thú trong sơn mạch Vạn Thú, mấy ngày nay những linh thú thuộc tính hỏa cấp sáu trở lên ta gặp được đều không có Hỏa Tinh, những con thú đó còn bị gầy đi, bộ dáng giống như bị hành hạ bỏ đói vậy, nhất định là do hắn làm!”
Nghe nói như thế, Phượng Cửu quay đầu nhìn về phía người vừa lên tiếng, khẽ nhíu mày. Nàng lấy được bằng cách nào thì liên quan gì đến bọn họ? Những người này ăn no rảnh rỗi không có gì làm sao?
Không muốn so đo cùng bọn họ, nàng gõ lên mặt bàn nói: “Nhanh đổi cho ta, ta còn có việc.”
Nam tử trung niên liếc nhìn thiếu niên trước mặt, sau đó mới bắt đầu kiểm kê chỗ Hỏa Tinh kia, vừa kiểm kê vừa lau mồ hôi. Hắn chưa từng gặp phải chuyện này, một người đổi lấy hai trăm vạn điểm trong một lần, có lẽ chuyện này sẽ kinh động đến đám người viện trưởng.
Nửa canh giờ sau, nam tử trung niên kiểm kê xong mới rót điểm cống hiến vào ngọc bài cho nàng, sau đó nhìn theo bóng dáng nàng rời đi, không khỏi kinh ngạc. Vốn cho rằng nàng là người dược viện, nhưng không ngờ nàng lại là người đan viện, mấy năm gần đây đan viện không nhận thêm học sinh mới, người này có lẽ là học viên duy nhất của đan viện năm nay.
Nhìn thiếu niên kia rời đi, mấy học sinh đứng chờ ở đó hai mặt nhìn nhau, sau đó bám theo thiếu niên kia.
Nam tử trung niên thấy thế nói: “Không phải các ngươi đứng chờ đổi điểm sao? Sao lại đi?”
Phượng Cửu vừa đi vừa nghĩ xem Thiên lâu có bảo bối gì, gần hai trăm vạn điểm có thể đổi được đồ vật như thế nào? Nàng vô cùng chờ mong, nhưng vừa đi được một đoạn đã bị vài người ngăn lại.
Nàng ngước mắt nhìn, thì ra là mấy tên lúc nãy đứng xếp hàng đổi điểm ở sau nàng: “Làm gì vậy?”