Bọn họ có mấy người? Trên người bọn họ là lam bảo của Huyền viện, có phải nàng nên ngoan ngoãn dâng túi càn khôn ra không? Hay là thu thập bọn họ trước? Hay im hơi lặng tiếng hạ thuốc cho bọn họ?
Nếu như đụng phải người không có lực để phản kháng thì sẽ phản ứng như nào nhỉ?
Phượng Cửu nhíu mày suy nghĩ, ngẫm lại vẫn nên quên đi thì hơn, học viện cấm đấu tranh nội bộ, nếu như muốn đấu thì phải đi tới đài thi đấu.
Phượng Cửu liếc mắt nhìn mấy người bọn họ một chút, sau đó tươi cười nói: “Nhiều người ở đây quá, hay chúng ta qua bên kia nói chuyện?”
Vừa nói, ngón tay nàng vừa chỉ ra một chỗ rẽ cách đó không xa.
Mấy người liếc về phía đó, nhếch mép cười, ra hiệu cho Phượng Cửu đi trước, bọn họ theo sau.
“Đó có lẽ là học sinh mới tới năm nay, không biết gì nên không tránh được!”
“Có nên đi báo với giáo viên không?”
“Chuyện không liên quan đến chúng ta, chúng ta quản làm gì? Nếu để mấy người kia biết thì chúng ta coi như xong đời rồi.”
Học sinh đứng đó bàn tán, nhưng không ai có ý định ra mặt, chỉ là không bao lâu sau bọn họ thấy thiếu niên áo xanh phủi tay đi về hướng khác, lập tức giật mình.
“Sao hắn lại đi ra? Những người kia đâu?”
“Đúng vậy, mấy người kia đâu rồi?”
Mọi người vô cùng kinh ngạc, sau đó tò mò đi đến chỗ rẽ, chỉ là khi thấy một màn kia thì ai cũng trừng to mắt kinh ngạc.
Hình như chuyện này có chút không giống như tưởng tượng của bọn họ.