"Ngươi trở về một chuyến, nói cho ca ta rằng đợi đến khi hắn hồi Quan gia để tranh cử thì ta mới quay về, để hắn không cần phải phân tâm, tu luyện thật tốt, Lãnh Hoa hãy cứ lưu tại nơi đó làm bạn cùng hắn trước, đến lúc đó lại cùng nhau qua đây!"
"Vâng."
Nàng lên tiếng, nhưng vẫn không cất bước, chần chờ, hỏi: "Chủ tử, nếu ta quay trở về, vậy bên cạnh ngươi không phải là không có ai bảo hộ?"
Nghe vậy, Phượng Cửu nhịn không được cười khẽ, nhướng mày hài hước nhìn về phía nàng: "Ngươi nghĩ chủ tử ngươi là người yếu đuối mong manh, cần người bảo hộ bên người như vậy hay sao?"
Không đợi nàng ấy trả lời, nàng vẫy vẫy tay, ý bảo: "Đi thôi! Nơi này không cần phải lo lắng."
Ở chỗ này ba ngày, mỗi một đêm nàng đều tiến vào không gian tu luyện, thực lực tiến bộ thần tốc, chẳng qua, nàng đã dấu đi một thân tu vi làm người vô pháp phát hiện.
Rốt cuộc, thân phận nàng là Quỷ Y kiêm luyện dược sư đã thực rất nổi bật, nếu như để người biết thực lực của nàng tiến triển cực nhanh, điều đó tất sẽ khiến người nào đó cảm thấy bị uy hiếp. Huống chi, trong không gian của nàng còn có một con thượng cổ thần thú, cho dù trước mắt còn đang là kỳ ấu niên, cũng không thể khinh thường.
Lãnh Sương rời đi, Phượng Cửu có chút lười biếng đứng dậy, dẫm bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng bước ra khỏi tiểu trúc hoa đào.
Nàng mang thân hồng y, cũng không trang điểm thành nam trang, sợi tóc rối tung lỏng lẻo dùng dải lụa đỏ buộc vào. Nàng không đi giày, màu đỏ của làn váy tất nhiên là không che nổi cặp chân nhỏ tinh xảo trắng như tuyết.
Nàng bước đi nhẹ nhàng đạp lên con đường sỏi đá quanh co khúc khuỷu trơn nhẵn, từng ngón chân tinh xảo được sơn màu đỏ lộ ra từ trong váy đỏ mê người. Bước đi trong vô thức, ẩn ẩn nghe thấy bên ngoài truyền tiếng đàn rất dễ nghe.
"Ân?"
Ánh mắt nàng hơi đổi, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, tiện đà, từ trong ống tay áo lấy ra khăn che mặt màu đỏ và che khuất dung nhan. Điểm nhẹ mũi chân, giống như cánh hoa đào xuyên qua, chỉ chốc lát, để lại một mê tung trận.
Thân ảnh màu đỏ nhảy lên, kiều diễm ngồi trên một cành cây hoa đào đang nở rộ, hai chân tuyết trắng tinh xảo buông xuống ở giữa không trung từ từ đong đưa, có vẻ thập phần thảnh thơi thích ý.
Nàng lười biếng dựa vào phía sau cành đào, duỗi tay bẻ một nhánh hoa đào và thưởng thức, nghe tiếng đàn leng keng truyền đến cách đó không xa, khóe môi dưới khăn che mặt không thể không gợi lên một chút.
Một khúc Lạc Thần Điều*, thanh u lịch sự tao nhã, giống như châu rơi trên ngọc*, thanh thuý dễ nghe, lại tựa như nước chảy trong núi, khi nhanh khi chậm, tinh tế đáng yêu......
* 洛神调 (google để nghe)
* 珠落玉盘: châu lạc ngọc bàn; giống như ngọc trai rơi trên một tấm ngọc bích (like pearls falling on a jade plate)
Danh khúc đàn tranh như vậy, nàng không nghĩ rằng sẽ tồn tại trong thế giới tu tiên thần kỳ này.
"Tô Nhược Vân a Tô Nhược Vân, ngươi nói ta thậm chí còn chưa đi tìm ngươi, ngươi như thế nào lại nhiều lần chạy đến trước mặt ta đây?"
Nàng hạ giọng nhẹ nhàng lẩm bẩm, mắt đẹp nửa híp xẹt qua một tia u quang, đáy mắt hiện lên một ý cười quỷ dị. Trước khi đang muốn đứng dậy phi thân nhảy đến, bỗng cảm thấy một luồng ánh mắt không thể bỏ qua dừng ở trên người nàng.
Nàng hơi nghiêng đầu, đẩy cành hoa đào nhìn qua, vừa nhìn thấy, trong mắt không khỏi hiện lên tràn ngập ý cười, lấp lánh rực rỡ, tràn đầy niềm vui, giống như sao trời lóa mắt, bất giác khiến người mê mắt......
Là nàng!
Mộ Dung Dật Hiên ngơ ngẩn nhìn nàng, trong mắt hiện lên kinh hỉ khẩn trương mà ngay cả chính hắn cũng chưa phát hiện ra.
Hắn nhìn mạt thân ảnh màu đỏ nhìn như tiên nữ ngồi trên hoa đào, nhìn đôi chân nhỏ tuyết trắng tinh xảo của nàng nghịch ngợm tới lui ở giữa không trung, nhìn cái đầu nhỏ của nàng dò ra từ phía sau cành hoa đào, cùng với đôi mắt phảng phất như có thể nói, mang ý cười lay động lòng người......
Hắn chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch và nhảy loạn, một loại vui mừng kín đáo mang theo cảm giác háo hức tràn ngập ở bên trong lồng ngực, dần dần lan rộng khắp cơ thể, không thể ngăn chặn khi bị lạc vào trong đó......