Tuyệt Sắc Tà Thần

Chương 4



“Giáo chủ, Hàn Anh cả gan xin giáo chủ truyền đạt mệnh lệnh, tập hợp hàng ngũ binh lực của bản giáo ở vùng lân cận núi Vân Chân mai phục từ lâu, một lần tiêu diệt Vân Chân Phái!”

Sau khi nghe xong chuyện giáo chủ đối với Vân Chân Phái, Hàn Anh phi thường kinh hãi, chính là làm ra loại phản ứng này.

Giáo chủ nghe vậy, chỉ là nhẹ nhàng cười một cái, tiếp tục nhàn nhã thổi lương trà trong tay y.”Đem Vân Chân Phái tiêu diệt rồi, tai mắt bè cánh của các đại môn phái ẩn núp giáo ta cũng sẽ không lập tức biến mất. Ngược lại, bứt dây động rừng, kinh động bọt chuột nhắt này, đối với giáo ta trăm phần hại không một phần lợi.” Y nói.

Vậy ý của giáo chủ ngài là làm sao? Chung quy không thể mặc cho những người đó ẩn vào tùy ý làm hại, thậm chí nguy hiểm cho an toàn của giáo chủ!”

Hàn Anh sầu lo là có lý. Thế nhưng chuyện huống hồ đã càng ngày càng không ổn, vì sao giáo chủ còn có thể có vẻ khí định thần nhàn(1) như vậy, như là chưa từng có một chút vấn đề  nào từng phát sinh?

(1) Ở đây gồm có ba nghĩa:

1. Tâm tình bình thản, bình tĩnh, thái độ lãnh tĩnh.

2. Thong thả. Kiểu hơi thở trong lòng được kéo ra mềm mại.

3. Để tâm một chút thưởng thức nơi nào đó.  Hoặc ngừng tư tưởng trong lòng, tư duy hoạt động.

“Vân Chân Phái… Nó còn có giá trị lợi dụng.” Giáo chủ bắt tay vào thưởng thức chén trà *** xảo, thản nhiên tự đắc nói,”So với không thấy rõ tình hình minh bạch liền tiêu diệt đi, không bằng giữ lại nó, thông quá nó quan sát rõ hình động của đại môn phái. Đơn giản chỉ giết chết một con chuột con xem như chẳng được cái gì, tamuốn chính là dẫn dụ tất cả đọc xà ra, vừa một lưới bắt hết!” Dứt lời, cái chén trong tay theo tiếng trả lời đã biến thành bột phấn!

Phải kiềm chế thậm chí lợi dụng Vân Chân Phái, Thu Thủy ắt là một quân cờ không thể thiếu.

Nhưng mà, căn cứ vào tình cảm ràng buộc giữa Thu Thủy và giáo chủ trong lúc đó, giáo chủ cũng không muốn lừa dối cùng lợi dụng Thu Thủy ______  trong lúc không cần thiết.

Tuy rằng cũng lo lắng xung đột giữa Vân Chân Phái với Hàn Lân Giáo sẽ càng không thể cứu vãn, nhưng Thu Thủy quyết định đối với sư phụ cũng thúc thủ vô sách(2). Nếu như chiến đấu không thể tránh phải bạo phát, y nên làm thế nào mới có thể bảo vệ được Ngọc Lân đây?

(2) Không còn cách nào khác

Vào lúc này,  hắn lại vô cùng thống hận công lực mình còn rất kém cỏi, năng lực ít ỏi, cái gì cũng không giúp được.

Nếu như hắn có sức mạnh, có thể trong vỏ lâm hô phong hoán vũ sức mạnh của mình thì tốt rồi! Nếu như có thể cường đại đến mức có thể bảo vệ Ngọc Lân, chấm dứt can qua không cần thiết thì tốt rồi!

“Bảo bối, mặt mày ủ ê gì chứ?” Nhẹ vỗ về đôi mày của hắn, Ngọc Lân ôn nhu an ủi hỏi.

Cầm tay của ái nhân, đem đến bên mép khẽ hôn, sau đó ngẩng đầu, chăm chú mà ngưng trọng nhìn Ngọc Lân, nói rằng:”Ta muốn trở nên mạnh mẽ.”

Ánh mắt trong suốt lộ ra chân tướng mưu lợi, cho thấy quyết tâm kiên định cùng dục vọng của thiếu niên.

Ngọc Lân nhìn hắn một lúc lâu, hỏi:”Theo ta đi Hàn Lân Giáo một chuyến, thế nào?”

Lướt qua bức thành che trở cùng mê trận trùng điệp, Ngọc Lân mang Thu Thủy vào lãnh địa thần bí của Hàn Lân Giáo.

Mới lần đầu nhìn thấy Hàn Lân Cung, Thu Thủy chỉ có vừa ngẩn người vừa hình dung. Không ra khỏi đáy giếng chẳng biết thiên hạ to lớn, chưa lấy qua giáo phái phong vân chân chính, hắn thực sự không nghĩ hóa ra thực sự có một phe phái so với Vân Chân Phái lớn hơn đến mười phần!

Lớn, vẫn chỉ là diện mạo bên ngoài của nó mà thôi, nó khiến người ta ấn tượng ngoại trừ cái này, còn có độ sâu.

Sâu thẩm _____ ẩn dấu tại giữa khe rãnh rừng sâu, quanh năm sương trắng che đậy, cây to che trời, mặc dù đất to lớn như vậy, nhưng Hàn Lân Giáo vẫn đang không dễ dàng bị phát hiện; âm trầm ______ đại khái là bởi vì địa thế hướng đến, thời gian ban ngày ít ỏi ở Hàn Lân làm cho cảm giác người ta thập phần âm hàn. Bên trong lãnh địa, thần hồn nát thần tính(3) hết đợt này đến đợt khác, ưng trọc quạ đen không luẩn quẩn trên khoảng không, làm cho người ta có loại cảm giác sợ hãi không sao nói rõ được, giống như đi vào âm tào địa phủ…

(3) Sợ bóng sợ gió.

Tránh khỏi tai mắt của mọi người, Ngọc Lân trực tiếp mang Thu Thủy vào ngay tẩm cung của chính mình, tình thâm chân thành, dụng ý không cần nói cũng biết.

“Đến đây, đến bên này.” Vỗ vỗ chiếc giường bên cạnh mình, Ngọc Lân ý bảo Thu Thủy sang đây.

Thu Thủy đi đến bên người y, đem y kéo gần một chút, thở dài nói rằng:”Địa vị của ngươi trong giáo chắc chắn không thấp.” Bằng không lại nói mình lớn như lãnh địa như thế nào, tẩm cung canh phòng nghiêm ngặt như thế?

Nhẹ nhàng mà cười cười, Ngọc Lân cũng không tiết lộ chân tướng,”Cao thì làm sao, thấp thì làm sao chứ? Ta bất quá là lẳng lặng muốn ở cùng một nơi với người mình thích mà thôi.” Vừa nói, y tựa đầu lên cổ thiếu niên, hít thở mùi vị của hắn, hỏi,”Nếu như, có một ngày hai chúng ta thực sự có thể sống cùng một chỗ, ngươi nghĩ có được hay không?”

“Điều này còn hỏi?” Thu Thuy nở nụ cười, lấy tay nhẹ nhàng chải đầu y một cái, nói,” Ta nằm mơ mỗi ngày đều muốn cùng với ngươi sớm chiều muốn như vậy!” Bất quá, khoảng cách cuộc sống của bọn họ như vậy chính là có điểm xa xôi đi. Giống như bây giờ, hình như cũng rất không tệ.

Đúng vậy, kỳ hực yêu cầu của bọn họ đều rất đơn giản, chỉ là vì có thể hảo hảo mà ở cùng một chỗ mà thôi.

Nhưng mà, ngày như vậy còn có thể duy trì liên tục đến bao lâu? Khi các đại bang phái đang bắt đầu vây đánh, bọn họ còn có thể có cuộc sống bình lặng hiện tại không? Thân ở tại vị trí như vậy, Thu Thủy lúc ấy còn có thể vui mừng như thế mà tựa bên người y, tay khẽ chơi đùa đầu tóc y không?

Để bảo vệ sự bình lặng của bọn họ, để bảo vệ ái tình của bọn họ, thân là Hàn Lân giáo chủ, Ngọc Lân nhất định phải có hành động rồi. Dù cho kết quả sẽ làm cho Thu Thủy thương tâm gần chết, thậm chí oán hận y!

Đoàn tụ sum vầy, đúng lúc đang yên vui nỉ non như vậy, Ngọc Lân lại bị giáo chúng gọi đi. Trước tiên để Thu Thủy  đợi ở chỗ này một chút, đích thân cũng đưa cho hắn một miếng ngọc bội kỳ lân đeo trên đai lưng, đó là dấu hiệu thân phận bạn bè thân thích của giáo chủ. Cầm nó, cho dù Thu Thủy bị những người khác phát hiện cũng sẽ không có gì nguy hiểm.

Nhàn rỗi buồn chán, Thu Thủy tùy tiện xem vài quyển sách xưa trên bàn, lại nhìn ngọc bội trên đai lưng mình một chút, không chỉ rơi vào trầm tư.

Thân phận Ngọc Lân không đơn giản, đại vị của y trong Hàn Lân Cung cao hơn rất xa so với trong tưởng tượng.

Nhưng mà, cho dù là vậy thì làm sao chứ? Hắn với thân phận, lý lịch, công lực của Ngọc Lân đến các phương diện khác đều tồn tại khoảng cách chênh lệch khá xa, điều này đến không phải là thiên tài đệ nhất cũng biết! Hắn tự giễu mà nghĩ,

Mặc dù trong lúc đó hắn cũng muốn thu nhỏ lại khoảng cách của bọn họ, mắc dù hắn cũng muốn mau chóng trở nên cường đại…

Miện man suy nghĩ đúng là vô dụng, thừa dịp thời gian rãnh rỗi này, Thu Thủy trở lại giường đá của Ngọc Lân ngồi im thư giản, nhắm mắt bắt đầu tu luyện nội công.

Tẩm cung này cũng Ngọc Lân cũng không đơn giản, nó quả thực có thể nói là vì để tu luyện mà làm ra.

Ờ vào khoảng đất bằng ẩm thấp có không ít tầng hầm, mặc dù thông gió rất tốt, nhưng âm khí dày đặc, ngăn cách với nhân thế. Ngồi im bất động, tự thân sẽ cảm giác được nhiệt độ cơ thể bất tri bất giác bị hàn khí hút đi, muốn duy trì nhiệt độ cơ thể, thì cần phải ngừng vận công không được phát lực, không nhận thức được trong đây lại biến thành một thói quen, thân thể sẽ tự nhiên mà vậy tùy thời vẫn duy trì trạng thái tu luyện. Ngồi ở chỗ này, ben ngoài có bất cứ động tĩnh gì cũng sẽ không cảm nhận được, trừ phi đã luyện được công lực phi phàm, giống Ngọc Lân vậy, cách một ngọn núi cũng có thể nghe được âm thanh ấm áp lời nói nhỏ nhẹ bên trong.

Nhưng Thu Thủy cùng Ngọc Lân đánh ra dù sao vẫn còn kém quá xa. Không lâu sau hắn tức khắc cảm nhận được chân khí nghiêm trọng tiêu tán, thân thể dần trống rỗng, nhịn không được đứng lên, muốn đi ra bên ngoài phòng hít thở không khí.

Trận trận gió lạnh thổi qua sơn cốc tĩnh mịch, khiến Thu Thủy cảm giác được trước nay chưa từng có ý thích. Đột nhiên cảm giác được, hay là bản thân phù hợp, chính là dạng như vậy cũng nói không chừng.

Hắn đang bước chậm quay lại xem xét phong cảnh xung quanh, không cảm giác được phía sau đã có một đôi mắt theo dõi hắn từ lâu.

“Đinh ____” Một âm thanh ám muội vang lên, lập tức công kích đến! May là Thu Thủy kịp thời phản ứng, bắt được tên độc xuyên tim từ phía sau mà đến, lóe lên gần cuộc tấn công, nhảy sang một bên quá to:”Ai?”

Nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng ai!

Tiểu nhân đê tiện! Chỉ dám ám toán, không dám trực tiếp ra đây giao chiến! Thu Thủy thầm mắng một tiếng, cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, lo lắng dần nổi lên _____ lòng bàn tay đã đụng vào phi tiêu từ từ biến thành màu đen rồi, đó là dấu hiệu của trúng độc!

Đến tột cùng là ai ở trong tối ám toán hắn? Hắn với Hàn Lân Giáo tuyệt không quen thuộc, kẻ thù của hắn không có khả năng ở chỗ này. Bất quá vốn có nghe Hàn Lân Giáo này rất thạo về chế độc với chế tạo ám khí, vậy Ngọc Lân đối với những vật độc này chắc chắn cũng thập phần quen thuộc, hẳn là có thế giúp hắn giải độc. Sợ là sợ độc này hắn có thể đợi đến khi Ngọc Lân đi đến thì sẽ xong mạng hắn hay không?

Đang nghĩ ngợi, toàn bộ tay hắn đã mất cảm giác, đầu óc cũng từ từ hỗn độn không rõ, bước chân bắt đầu phiêu diêu. Dứt khoán ngồi vào một bên, đầu tiên giữ bình tĩnh, chậm rãi dựa vào nội lực có thể kiềm chế cơn độc dược.

Ngay lúc hắn muốn vận khí hành công, lại bị người rảo bước xẹt qua, nắm lấy áo hắn như diều hâu bắt gà rồi bay đi!



Mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong một sơn động xa lạ, phản ứng đầu tiên của Thu Thủy chính là hoàn toàn đề phòng!

Đảo mắt nhìn xung quanh, tùy rằng toàn bộ Hàn Lân Cung trên cơ bản hắn hoàn toàn còn rất xa lạ, nhưng hắn có thể khẳng định là bản thân bị đưa khỏi tẩm cung của Ngọc Lân đến sơn động bí mật, về phần nguyên nhân, vẫn chưa biết được!

“Ngươi tỉnh rồi sao?”

Khi rốt cục mắt hắn thích ứng được tối tăm trong sơn động, sau đó có thể miễn cưỡng thấy đông tây một chút, xuất hiện trước mắt hắn chính là một nam tử áo đen!

Trái ngược với nguồn sáng duy nhất của động khẩu, nam nhân hình dáng cao to càng thêm có vẻ anh tuấn cao ngất. Mặc dù có khả năng tuổi còn không nhỏ, nhưng vẫn có thể thấy được hình phiêu dật, phong lưu nhĩ nhã.

“Ngươi là ai? Bắt ta đến đây có ý đồ gì?” Biết lo lắng cũng vô ích, Thu Thủy thành thật bình tĩnh lại, hỏi đối phương.

“Không tệ, vẫn còn lớn mật được.” Nam nhân hắc bào trên dưới quan sát hắn một hồi, cười cười nói,”Nhưng mà cần phải lễ phép hơn, người thân của ngươi chắc chắn chưa từng hảo hảo dạy dỗ ngươi sao?”

Nhìn nam nhân này tuổi tác cũng không nhỏ, rõ ràng là kiểu vi lão bất tôn. Thái độ ngả ngớn khiến Thu Thủy có điểm không vui, hắn giận tái mặt nói:” Cùng với các hạ đây hình như cũng không có quan hệ gì chứ?”

“Trước là không có, nhưng hiện tại có.” Nam nhân gẩy gẩy râu mép qua quít dưới cằm, cười nói,”Ta cứu mạng nhỏ của ngươi, đương nhiên có tư cách dạy dỗ ngươi.”

Thu Thủy vừa nghe, nhất thời mới cảm thấy độc dược trên người mình không biết từ lúc nào đã được giải trừ, tê dại trên người dần dần biết mất, chỉ còn chóng mặt một chút mà thôi.

Nhưng hắn đối với nam nhân này không có cách nào tín nhiệm:”Ai biết được ngươi có hạ độc ta hay không, sau đó cố ý cứu sống ta, định tranh công kiếm lợi?”

“Aizz, tên tiểu quỷ ngươi nói làm sao làm người khác ghét như vậy?” Nam nhân đối với lí do thoái thác của hắn rõ ràng thập phần bất mãn, bác bỏ nói,:”Nếu ta muốn giết ngươi, cần gì phải mất công hạ độ nhiều lần như vậy? Hơn nữa ngươi là sủng vật mới của Ngọc Lân, có thể nói lợi dụng ngươi tới tranh công, vẫn còn quá nông cạn!”

Thu Thủy nhìn nam nhân này chăm chú, càng nghỉ càng cảm thấy gã không đơn giản. Mặc kệ có đúng là hắn đã hạ độc mình hay không, nhưng giải trừ độc dược của mình đúng hẳn là hắn không thể sai được, chứng minh người này có nội công cực kỳ hùng hậu, có lẽ sẽ không bại bởi Ngọc Lân; hơn nữa gã biết được quan hệ giữa mình với Ngọc Lân, chứng minh hắn theo dõi Ngọc Lân đã thật lâu rồi!

Nhìn kỹ, nam nhân này với Ngọc Lân thật là có vài phần giống nhau! Ngoại trừ số tuổi nhìn qua lớn chút, râu mép với hai bên tóc đều có điểm hoa râm bên ngoài, người này với Ngọc Lân thật đúng là không có gì khác nhau! Nhưng hắn không có lọai nhuệ khí bức người kia của Ngọc Lân, dung nhan tuấn lệ cũng không làm người ta nín thở.

“Ngươi đến tột cùng là ai? Nếu như quả thật là ngươi đã cứu ta, nhưng vì sao phải làm như vậy?” Hắn nhìn nam nhân chăm chú, hỏi.

Tuổi không lớn, khí thế cũng không nhỏ! Nam nhân  nhìn gã mà thần sắc nghiêm khắc, không khỏi ngửa đầu cười to!”Thực sự là một tiểu quỷ thú vị, mới nhặt mạng người trở về, dám nói như vậy với ta? Ngươi đến một chút chưa từng nghĩ ta một ngón tay là có thể tiêu diệt ngươi?”

“Ta đương nhiên dám.” Thu Thủy không cho là đúng,”Nếu ngươi có khả nảng cứu ta, nói rõ giá trị lợi dụng của ta đối với ngươi, tự nhiên sẽ không đơn giản giết ta.”

Ngạc nhiên trước hắn ở hoàn cảnh này còn có thể bình thản ung dung như vậy, nam nhân cũng không trêu ghẹo hắn nữa, đi hai bước đến bên cạnh hắn, vỗ vỗ mặt đất thì đặt mông ngồi xuống.

Thu Thủy lúc này mới phát hiện, một chân nam nhân này đi khập khiểng!

“Ngươi có thể thả lỏng một chút rồi, tiểu quỷ, đối với ta mạng của ngươi một chút hứng thú cũng không có, cũng không phải rất muốn lợi dụng ngươi để áp chế Ngọc Lân ____ nếu như ngươi mong muốn ta làm nhu vậy, ngược lại ta đây có thể nhìn thử xem, dù sao chọc tức Ngọc Lân là ao ước suốt đời ta!”

Nam nhân này ngồi bên cạnh, Thu Thủy có một loại cảm giác áp bách kỳ lạ! Mặc dù so với Ngọc Lân, gã được coi là vui tính dễ gần hơn!

Kì thực nói đến cũng đúng, suy cho cùng, Ngọc Lân là cao thủ đẳng cấp trong chốn võ lâm chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mặc dù có quan hệ đặc biệt với Ngọc Lân, đến mức không phải thấy sự đáng sợ của y, nhưng nam nhân bên cạnh thì không giống vậy! Gã với mình một chút quan hệ cũng không có, mà thật đúng là gã chỉ cần động một đầu ngón tay là có thể giết chết mình!

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Nhìn nam nhân với Ngọc Lân có điểm giống nhau chính là khuôn mặt, Thu Thủy hỏi.

“Nhìn mặt của ta, còn không nghĩ ra được sao?” Nam nhân nở nụ cười, nói,”Ta là ca ca sinh đôi của y.”

Cái gì? Sinh đôi?”Nói bậy, tuổi của ngươi với y rõ ràng là cách xa một mảng lớn!” Thu Thủy khói tin nói.

“Đừng lừa mình dối người nữa, tiểu quỷ, nói vậy ngươi cũng biết rồi, chỉ là bề ngoài của Ngọc Lân còn trẻ tuổi, nhưng thực tế tuổi tác đã có thể ngang với cha ngươi!” Nam nhân phản bác cười nhạo nói.

Nói cũng đúng, Thu Thủy vừa nghĩ đến đây, mặt không nhịn được có chút ửng đỏ.”..Nhưng mà, vì sao ngươi…”

“Vì sao ta lại già như thế phải không?” Nam nhân có điểm tự giễu giải thích nghi vấn của hắn, nói,”Đúng vậy, ta không lợi hại bằng y, cũng không ác độc như y, để đoạt quyền, vi cầu tuyệt thế võ công mà ngay đến cả thân cha thân huynh đệ cũng hãm hại!” Nói đến đây, trong ánh mắt của nam nhân hơi lộ ra tia âm hàn, nhưng gã rất nhanh đem nó thu lại, tiếp tục mang mặt nạ cười yếu ớt, đối mặt Thu Thủy nói,”Hơn nữa ta cũng không đẹp bằng y, phải không?”

“Hanh!” Nhìn gã, Thu Thủy tức giận cười nhạo một chút,” Ta đối với những chuyện trước đây của nhà ngươi cũng không có hứng thú quá lớn quá.”

Đủ lạnh lùng,”Dù cho đối  với Ngọc Lân âu dấu của ngươi có quan hệ mật thiết?”

“Đúng.”

Chuyện quá khứ đã qua đi, bất kể Ngọc Lân đã từng làm chuyện trời đất khó dung gì, vậy đều đã là việc đã qua, đến hôm nay bọn họ một chút quan hệ cũng không có, hắn chỉ là thích Ngọc Lân hiện tại! Hơn nữa có hắn tồn tại, hắn có thể chắc chắn khuyên nhủ Ngọc Lân, không cho y tái phạm sai lầm giống như trong quá khứ!

Khá lắm tiểu quỷ vô tình vô nghĩa, thực sự như Ngọc Lân sẽ thích loại người này!

Nam nhân một lần nữa đứng lên, khập khiễng chân thong thả bước đi vài bước, tới gần chỗ ngoài động dừng lại, nói,”Nếu như không sinh trưởng ở danh môn chính phái, ngươi có thể lại lại là một Ngọc Lân khác. Mà nếu như ta không lớn lên ở Hàn Lân Giáo, có thể sẽ trở thành đại hiệp được người người trên giang hồ khen ngợi không chừng.” Tự giễu cười một chút, ánh mắt nam nhân tự nhiên ở ngoài động trở lại trên người Thu Thủy,”Ngươi không cần đề phòng ta như vậy, ta cũng không có hứng thú hãm hại ngươi với Ngọc Lân. Nếu như ta nói muốn làm, từ vài chục năm trước đã làm rồi. Chuyện cách đây nhiều năm, ta đã hầu như buông xuống tất cả chuyện quá khứ, không thì cũng không sống cho đến ngày hôm nay.”

Điểm ấy Thu Thủy tin tưởng, không dựa vào cái gì, chỉ bằng trực giác.

Nếu như nói Ngọc Lân là tuyệt thế cao nhân hàn khí bức người, nam nhân này lại là độc hành đại hiệp âm dương quái khí(4). Tuy rằng là thân huynh đệ, nhưng hai người bọn họ hoàn toàn không cùng một dạng người như vậy, kiêu ngạo ra lệnh, nam nhân trước mắt sẽ không vì bất cứ thứ gì kể cả danh lợi mà đi trên con đường kẻ khác đã từng đi qua. Gã chỉ biết xông ra đi con đường độc nhất của bản thân.

(4) Kỳ quái, quỷ dị.

“Người vừa hạ độc hại ngươi là ai, ngươi biết không?” Nam nhân hỏi.

Thu Thủy lắc đầu,”Ta với Hàn Lân Giáo còn không quá quen thuộc.”

“Như vậy cũng không được,”Nam nhân nói”Có quan hệ với Ngọc Lân, phền phức sau đó còn không biết có bao nhiêu, mà ngươi dĩ nhiên vẫn cái gì cũng không biết?”

Thu Thủy không nói gì. Hắn cũng không biết cùng Ngọc Lân có quan hệ, sẽ có nhiều phiền phức như vậy đuổi theo hắn. Mặt dù hắn cũng không ngại.

“Tặng ngươi một câu, nên kip thời rời khỏi Ngọc Lân đi.”Nam nhân nói,”Với công lực hiện tai của ngươi, đi bên cạnh Ngọc Lân ngoại trừ cản trở, cái gì cũng không giúp được, thậm chính đến bảo vệ bản thân cũng làm không được! Và phiền phức y dính vào sẽ càng ngày càng nhiều, con đường phía trước nhất định sẽ càng thêm nguy hiểm.”

“Ta biết.” Thu Thủy không hề gì mà cười khẽ, nói,”Nhưng vậy thì sao? Sức mạnh ta tuy nhỏ, nhưng không cần thiết phải chỉ biết níu áo, có thể giúp Ngọc Lân được phần nào ta nhất định sẽ tận lực đi giúp hắn. Hơn nữa ở trên đời này, cũng không còn ai yêu thương y, trung thành với y hơn ta!”

Đối mặt với tự tin của hắn, nam nhân đã bội phục lại cảm thấy buồn cười,”…Không cần thiết.”Gã đổ một chậu nước lạnh, nói,”Ngươi vừa bị trúng độc, nói không chừng là người cực kỳ trung thành đối với Ngọc Lân đã làm. Bên cạnh Ngọc Lân cũng không thiếu giúp đỡ, nếu ngươi nghĩ thực sự muốn giúp hắn, đầu tiên nên là làm bản thân trở nên cường đại lên.”

“…”Thu Thủy trầm mặc.

“Tốt xấu ta cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi, thế nào, có muốn bái ta làm sư phụ hay không?” Nam nhân hơi đùa giỡn nói.

“Cái gì?”

“Tuy rằng khả năng của ta so ra còn kém hơn Ngọc Lân, nhưng ở trong chốn võ lâm thậm chí những người giống như ta thì cũng chỉ có mấy người, bái ta làm thầy sẽ không thất lễ của ngươi. Hơn nữa, mặc dù Ngọc Lân lợi hại, nhưng võ công của y cũng không thích hợp để truyền thụ cho người khác — luồng khí âm hàn chỉ có loại thể chất đặc thù như y này mới chịu được. Mà ta thì không giống vậy,”Nói đến đây, nam nhân có điểm đắc ý dào dạt,”Tuy rằng học được tương đối hỗn tạp, nhưng võ công của ta lại có thiên hướng cương dương, sau khi luyện tuyệt đối sẽ không tổn hại kinh mạch của ngươi, thậm chí còn có thể dùng thuốc lưu thông khí huyết tráng dương (=)))~ trong sáng, trong sáng), cho ngươi hùng phong đại chấn(5)! Nhất cử lưỡng tiện nha!”

(5) Mang về vinh quang, xưng danh một cõi ( mình nghĩ vại ==||)

“Không có ý gì, ta kế tục từ Vân Chân Phái, không có lí do đặc biệt, sẽ không tùy tiện bái người khác làm sư.” Cách nói này của Thu Thủy đã rất khách khí rồi.

Nhìn dáng vẻ của gã, đã biết vì sao cùng là huynh đệ, nhưng gã với Ngọc Lân cùng là một bầu trời, dưới cùng một chỗ! Nếu không phải bị què một chân, nam nhân này chắc hẳn cũng là người mê đảo chúng sinh, nhưng từ trên người gã Thu Thủy có thể rõ ràng nhìn thấy bóng dáng ăn chơi trác táng. Gã nhất định là thời kỳ tuổi trẻ từng có một đoạn suy sụp *** thần, mới làm cho ngày hôm nay chỉ còn hai bàn tay trắng đi?

“Vậy có cái gì? Ngươi không nói, sư phụ kia của ngươi sẽ biết sao? Cho dù biết thì đã có sao? Chim khôn chọn cành mà đậu, hắn dạy ngươi võ công thiếu trông giữ, ngươi trèo lên cành khác cao hơn cũng không phải là chuyện gì đáng ngại sao?”Nói nhân chưa có ý định từ bỏ, nói.

“Cảm tạ, nhưng thực sự không cần.”

“…Không biết điều!” Ba lần bốn lượt bị cự tuyệt, nam nhân rõ ràng có điểm không hờn giận nói,”Ngày nào đó ngươi sẽ hối hận.”

Gã có thể xác định như thế? Thu Thủy nở nụ cười, nói,”Chờ xem sao.” Xong rồi, đứng lên liền hướng bên ngoài động đi đến.

“Nếu như ngày nào đó ngươi hối hận, rồi trở về tìm ta, điền kiện này vẫn sẽ còn hiệu lực.” Đưa lưng về phía thân ảnh hắn đi ra ngoài, nam nhân nói,”Ngươi hẳn là người của Tà giáo. Một thân hàn khí, hơn nữa con ngươi để lộ tà khí và dục vọng, cùng với những kẻ danh môn chính phái kia rất không giống nhau.”

Rõ ràng nghe thấy được câu nói cuối cùng của nam nhân, Thu Thủy cũng không quay đầu lại mà rời khỏi sơn động.

Lúc trở lại tẩm cung,  Thu Thủy mới phát hiện Ngọc Lân ở nơi ấy đợi hắn đã thật lâu.

“Ta đi ra ngoài một vòng, không làm cho ngươi lo lắng chứ?” Hắn đi qua ôm lấy thắt lưng của ái nhân. Tùy rằng biểu tình trên mặt ái nhân không biểu lộ ra cái gì, nhưng bản thân Thu Thủy nhìn ra được y hẳn là đang tức giận.

“Thế nào lại không lo lắng?”Dù sao cũng không có cách trách cứ, chỉ thở dài một hơi, nói,”Đi lâu như vậy, ta đã cho rằng ngươi xảy ra chuyện gì.”

Để y lo lắng, trong lòng Thu Thủy cũng áy náy, ôm càng chặt hơn, kề xuống cổ y, nói,”Xin lỗi..”

Hơi thở mềm mại thổi trên cổ, tức giận cái gì đều tan thành mây khói. Ngọc Lân đã có điểm uể oải thẳng nhắm mắt lại, nằm ở trong lòng ái nhân nghỉ ngơi một chút.

Cực kì yêu thương mà vuốt ve tóc của ái nhân, Thu Thủy ôm y đem đến trên giường đá, lấy đầu gối mình làm gối, làm y nằm lại càng thoải mái.

Hưởng thụ một chút âu yếm của hắn, tất cả nhu tình mật ý, để Ngọc Lân cảm động vô cùng. Y càng thêm nghĩ bản thân mình cần thiếu niên này, không tể tưởng tượng được nếu như hắn đi mất, chính mình sẽ biến thành thế nào.

Hay là cũng sẽ không làm sao, chỉ là trở lại thời gian trước đây chỉ có một người, một lần nữa đối mặt với thế giới cô tịch băng lãnh mà thôi.

Nhưng điều này đã đủ đáng sợ rồi! Đó là thời gian đã qua rất lâu y một chút hơi ấm cũng không cảm thấy được, không bao giờ trở về như vậy nữa! Đặc biệt là sau khi hưởng thụ được tình cảm hồn nhiên chân thành thiếu niên dành cho y!…

“Thu Thủy, đừng rời khỏi ta, có được hay không?”Y hỏi, giọng nói chưa bao giờ yếu đuối hơn.

viền mắt ướt ác kia, vẻ mặt hi vọng, tỏ ra làm cho người khác yêu thương như vậy… Điều này bất đồng với tính khí trước đây, Ngọc Lân lúc này lại khiến Thu Thủy càng thêm yêu say đắm, hầu như đến cả ruột gan đều bị y nhào nát!”Nghĩ ngợi lung tung cái gì, làm sao ta lại ly khai bỏ ngươi được?”

“Thế thì, đến bên cạnh ta.” Ngọc Lân ngồi dậy, đỡ vai Thu Thủy, chăm chú dừng ở mắt hắn, giọng điệu mang theo chút mệnh lệnh nói,”Gia nhập Hàn Lân Giáo đi!”

Gia nhập Hàn Lân Giáo sao? Thu Thủy vẫn không hiểu đầy đủ ý tứ cua y, thoáng cái có điểm lờ mờ.

“Toàn bộ trái tim đều đã là người của ta, chỉ cống hiến sức lực cho mỗi ta, đừng quản những chuyện của người khác nữa, có được hay không?”

Yêu cầu này, đến chính Ngọc Lân cũng nghĩ có điểm tùy hứng. Nhưng trong lòng y vẫn mong ái nhân có thể đáp ứng!

Tình hình càng ngày càng không ổn, nội ứng của các phái lần nữa thâm nhập vào từng cái xó của Hàn Lân Giáo, nếu không hành động sẽ chỉ làm tính toán của bọn họ càng sớm thành công. Can qua là không thể tránh khỏi, đã đến mức hết sức căng thẳng!

Vào lúc này, y cũng không có khả năng vì Thu Thủy là người của Vân Chân Phái mà nhẹ dạ đối với bọn họ, cũng không nhàn rỗi bận tâm Thu Thủy thân ở phía quân địch. Biện pháp giải quyết duy nhất, chỉ có đem Thu Thủy gia nhập vào Hàn Lân Giáo. Dù thế nào, dù cho Thu Thủy phản bội sư môn cũng không làm trở ngại, bởi vì sau đó, phái Vân Chân này có thể sẽ không còn tồn tại nữa.

Trên thực tế thời điểm từ khi đem Thu Thủy, y liền không có dự định để hắn trở lại.

Ánh mắt yếu đuối mà tràn ngập chờ đợi, cho dù là kẻ có tâm tư cũng không đành lòng cự tuyệt, huống chi Thu Thủy là người yêu y sâu đậm như vậy?

Nhưng mà, cuối cùng Thu Thủy vẫn là cự tuyệt.

“Xin lỗi, ta…không thể.”Cắn răng, hắn nói từ tốn, nhưng kiên quyết.

Hắn là một nam nhi thiết huyết(6). Tuy rằng Ngọc Lân đối với hắn tình sâu nghĩa trọng, nhưng hắn quyết không thể vì thế mà phản bội sư môn!

(6)  ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh

“Hơn nữa hà cớ gì muốn ta phải không đến Hàn Lân Giáo là không được chứ? Cúng ta gặp nhau ở tiểu cư( cái động của hai bạn chẽ =)))) trong núi gặp nhau, cũng vẫn không phải là rất tốt sao?” Hắn khờ dại hỏi.

Thế nhưng, trái tim Ngọc Lân đã nát ra phân nửa.

Bời vì ôn nhu mà cơ hội giữ hắn lại đã không còn. Còn lại bọn họ phải tiếp tục đối mặt, chính là  lừa dối và giam cầm tàn nhẫn. Từ lâu y thầm hạ quyết tâm, thà rằng đem võ công Thu Thủy sở hữu phế đi, nhốt ở trong thâm cung, cũng không thể để hắn quay về Vân Chân Phái!

Nhưng những thống khổ của y Thu Thủy hiển nhiên là không biết, nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của y, chỉ tưởng là bởi vì cự tuyệt của mình mà y thất vọng.

Nâng mặt y lên, Thu Thủy nhẹ nhàng hôn nhẹ an ủi nói,”Ta không vào Hàn Lân Giáo, không phải là yêu mến đối với ngươi sẽ ít đi, ta vẫn yêu ngươi như thế…”Nói, phiến môi ấm áp đã trượt đến bên bở môi của người vô cùng yêu thương, ôn nhu hôn xuống dưới.

Thu Thủy, sau này ngươi sẽ là một người đàn ông tốt. Thế nhưng đường đời nhấp nhô, ngươi muốn trưởng thành nhất định phải trải qua tang thương đổi thay. Ai cũng không có cách nào khác để đảm bảo bản thân sẽ không thay đổi, mà cười nhìn bến động bất ngờ. Nếu ta cứ như vậy thả ngươi về danh môn chính phái chờ người lớn lên, cho dù tâm ngươi không thay đổi, đến lúc đó có thể rực rỡ như thuở đầu của ta hầu như đã không còn nữa…

Trước vậy, ta quan trọng hơn đem ngươi trói chặt vào trong lòng.

Cho nên, tha thứ cho việc ta sắp phải làm kế tiếp…

Ở giấc mộng ở trong lòng Ngọc Lân, bụi dây hoa độc cùng nhau quấn lấy Thu Thủy, thơm say lòng người nhưng có thể trí mạng, làm cho mở ra càng rơi vào vực sâu tăm tối…

Ở trong mộng, hắn giống như trở lại lúc trước khi bọn họ gặp nhau bên hồ. Thân ảnh mỹ lệ của Ngọc Lân dừng lại dạo chơi, dụ dỗ hắn, giống như đến cả linh hồn đều bị giam chân, hai chân hắn dường như tự có chủ kiến cùng nhau hướng trong hồ vượt qua.

Áo mỏng màu đen, mái tóc màu đen, thấp thoáng ngay giữa màu đen là da thịt trắng noãn, giống như bạch ngọc xinh đẹp đến mức không thể hình dung. Hai mắt y dường như mê hoặc hắn, tản ra ánh sáng nhu hòa hết sức quyến rũ, thực sự rất mị hoặc, động nhân…

Tâm bị tác động, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, Thu Thủy lao đầu xuống hồ sâu không thấy đáy, lao vào vực sâu hắn không biết, cho dù gần phải đối mặt âm tào địa phủ mười tám tầng có hơn!

Tay áo trường bào màu đen ánh sắc đỏ đãm nước, trong nước như râu hướng hắn đến, đem hắn bắt vào trong lòng, chặt chẽ quấn lấy, mảy may không thể động đậy,… Tứ chi bị nhốt, cổ bị nén chặt, hô hấp bị giam cầm…Có thể tiếp xúc, chỉ là dung nhan giương mở dắt hồn hắn vào mộng nhiễu kia!

Ngọc Lân, vì sao phải làm như vậy? Vì sao phải giam cầm ta? Vì sao vẻ mặt của ngươi lại thống khổ như vậy?

Không được… Hồ nước dần dần tràn quan thân thể, hô hấp của hắn càng khó khăn! Thân ảnh Ngọc Lân ngày càng không rõ, đến cuối cùng chỉ có thể nhìn thấy hai màu trắng đen giao nhau… Rồi đến sau cùng, đã hoàn toàn bị màu đen bao trùm!

Hắn đã hoàn toàn rơi vào âm tào địa phủ.

Ngọc Lân, ngươi đến tột cùng vì sao phải làm như vậy? Cho dù ngươi không làm như vậy, ta cũng đã hoàn toàn thuộc về ngươi rồi…

Bóng đè, giống như hồ nước một tầng một tần tràn qua ý thức của hắn, giống như hắn ngủ say ờ dưới đáy hồ sâu hút, thế nào cũng vẫn chưa tỉnh lại! Nương theo hắn, ngoại trừ tối tăm, chính là tối tăm…

Thu Thủy mảy may không biết, trong lúc hắn mê man bất tỉnh, trong chốn võ lâm đã xảy ra đại nạn lớn, Vân Chân Phái nơi của hắn trong một đêm đã bị sang bằng. Sư phụ, sư thúc, sư huynh, sư đệ của hắn không ai may mắn tránh khỏi, tất cả đều bị kẻ địch ma trảo giết chết! Nơi hắn lớn lên, hắn lại cho rằng Vân Chân Phái đã bị thiêu sạch gần như không còn, còn lại chỉ là một mãnh phế tích tĩnh mịch, cây cỏ than đen bị cháy sạch tựa hồ ghi lại trước đó ở đây từng phát sinh thảm kịch.

Vân Chân Phái đã triệt để bị tiêu diệt! Các đại môn phái bố trí nằm vùng ở các cứ điểm tại Thái Hành sơn đều bị thanh trừ.

Một cơn lốc cuốn thẳng toàn bộ võ lâm, Hàn Lân Giáo đã lôi đình vạn quân(7) hướng về quét sạch nghìn quân, đem mưu đồ của thế lực bất lợi với nó hung hăn gây tổn hại, làm nó ở trong võ lâm không thể phá vỡ, địa vị duy ngã độc tôn!

(7) sấm vang chớp giật

Bố cục võ lâm, do cái gọi là hành động của danh môn chính phái mà triệt để bị biến đổi. Sách sử võ lâm mở sang một trang mới, mà người thống trị trong đó, chắc chắn là tà giáo từ nay về sau khiến người ta càng thêm nghe tiếng sợ vỡ mật—— Hàn Lân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.