(1) Cùng đồn mạt lộ (穷途末路): không còn lối thoát.
Nam nhân này, gã sở dĩ quanh năm không thấy trời đất ẩn cư ở nơi đây, theo như cái chân khập khiễng của gã, cũng từng trải qua đau thương không muốn nhìn lại đi?
Hơn nữa, hắn hầu như có thể khẳng định những việc này đều có quan hệ với Ngọc Lân.
Hắn với nam nhân này, là hai người cùng cảnh ngộ, cho nên hắn tin tưởng gã.
“Không” Ẩn Kỳ đỡ hắn, miễn đi lễ tiết cho hắn, nói:”Không cần lạy vội như vậy, ta không phải là sư phụ của ngươi.” Đem võ công truyền thụ cho hắn, cuối cùng là giúp hắn hay hại hắn, tạm thời vẫn chưa biết được đâu:”Ngươi có muốn mang ta xuống núi hay không?” Gã hỏi. Gã biết, ở trong địa bàn Hàn Lân Giáo này, thiếu niên sẽ không thể tịnh tâm luyện võ.
“Được, chúng ta xuống núi đi!”
Dìu nam nhân cao to, Thu Thuỷ từng bước một tròng trành, đi về nơi sâu trong sương mù, xuất phát đi về số phận còn mờ mịt.
~ * ~
Trong liêm trướng cao rủ xuống, giáo chủ đang từng chút từng chút chơi đùa miếng ngọc bội Kỳ Lân mới vừa kết dính lại, tâm trạng trôi tới nơi xa tít tắp bên ngoài.
“Giáo chủ, Dĩ Hành đến bái kiến.” Bên ngoài liêm trướng, một nam nhân tuấn lãng đang quỳ xuống cầu kiến.
“Dĩ Hành, ta luôn luôn không nghi ngờ lòng trung thành của ngươi….” Giáo chủ đem chén rượu còn dư đổ vào trên khuôn mặt vặn vẹo thống khổ của Dĩ Hành, nói:”Ban đầu cho dù không cho ngươi đến hầu hạ, ta còn có ý định để bạt ngươi thành hộ pháp trong giáo. Nhưng mà, ta tuyệt đối không nghĩ ra ngươi lại lấy quyền hạn ta cho ngươi đi tổn thương Thu Thuỷ…”
“Đừng! Đừng!…” Lấy tay bụm yết hầu giống như lữa cháy bừng bừng, kinh mạch toàn thân Dĩ Hành đã bắt đầu co quắp, thống khổ đến té trên mặt đất quay cuồng!
Bất kể là ở trên đỉnh núi nào, bầu trời có thể thấy luôn giống nhau. Mặc kệ là ở chỗ này, hay núi Vân Chân ngày xưa, còn hoặc là Hàn Lân Giáo đã cho hắn ngọt ngào cũng cho hắn vết thương trí mạng đau xót.
Nhớ tới Hàn Lân Giáo, lại rất tự nhiên nghĩ đến y.
Thời gian đến nơi này không dài cũng không ngắn, tại sao số lần nhớ đến y lại tăng không giảm, cũng không ngừng lại?
Tuy là mình chính miệng nói đoạn tuyệt với y, nhưng mỗi lúc đêm khuya con người tĩnh lặng, luôn không nén nổi tình cảm nhớ tới y, nhớ mùi vị hơi thở y, trong lòng ôn nhu, nhớ đến từng giọt từng giọt thời gian ở bên cạnh y.
Hắn là một hán tử sáng loán, không phải là nô lệ chỉ biết phục vụ dưới chân người khác, cho dù là phục dịch y, cũng là tình yêu sâu đậm đến mức không tan.
Ở nơi núi sâu ngăn cách, Thu Thuỷ cứ tu luyện gian khổ như vậy mà một đường đi tới, đi qua một cái rồi một cái xuân hạ thu đông.
~ * ~
Ba năm trong nháy mắt trôi qua, dưới phương pháp dạy bảo vừa lạ lùng mà lại thần kỳ của Ẩn Kỳ, đến nay võ công của hắn đã cách xa một trời một vực với ngày xưa. Ngoại trừ tu luyện bên ngoài, mỗi khi nhàn rỗi thì hắn luôn không ngại phiền mà lên núi hái đủ loại thảo dược nỗ lực chữa trị bên chân phải bị phế của Ẩn Kỳ.
Hắn từng ba lần bốn lượt dò hỏi, rốt cục làm sao lại mắc phải vết thương này, xem hắn có thể dựa vào chút y thuật trước đây hắn học được ở Vân Chân Phái mà chữa trị cho cho gã tốt hay không. Nhưng với cái chân què này, Ẩn Kỳ dường như có nỗi khổ tâm cùng bí mật lớn lao, mỗi khi bị hỏi tới luôn ha hả đánh sang chuyện khác, mảy may không có ý nói ra. Lâu ngày, Thu Thuỷ cũng không tính hỏi.
Bá một tiếng, một cục đá từ phía sau bất ngờ bay tới, Thu Thuỷ quay đầu lại tránh né ngay, quay đầu nhìn nam nhân phía sau, nói:”Luôn cùng cái trò cũ rích này, ông còn không để yên?”
Chân nam nhân đi trên đường không thuận tiện, dứt khoát ngồi xuống tảng đá ướt sủng:”Ngươi mới không để yên! Cũng vài ngày rồi, ngươi thì vẫn ngồi ở chỗ này ưu tai du tai(2) tắm, làm cái bụng sư phụ ta sớm đã rỗng không đến chỉ còn lại hai miếng da nhẵn nhụi!”
(2) Ưu tai du tai (优哉游哉): Ý nghĩa đi chơi nhàn nhã vô sự.
Thì ra là thế này! Ngày mình bế quan tu luyện, người này đến cơm cũng không kịp ăn:”Chân ông bất tiện, tay còn tốt phải không? Tự mình kiếm ăn sẽ chết à? Cần gì đến mức muốn ta về kịp giờ ăn?”
Đi tới nơi nơi quỷ quái này, cứ bị tiểu quỷ này giáo huấn, trong lòng nam nhân uỷ khuất, nhưng không dám nói ra:”Được rồi, được rồi, đồ đệ tốt, ngươi ngăm nước tắm cũng ngăm đến tóc dài rồi, nhanh lên một chút mau tìm thứ gì ăn! Cũng để vi sư gặp đồ ăn đã lâu không gặp đi!”
Hết cách lắc đầu, Thu Thuỷ không thể làm gì khác hơn là từ trong nước đứng lên, một đầu ngón chân nhảy lên trước mặt nam nhân, nắm đai lưng của gã lên mang về tiểu ốc.
Châm lên một đống lữa, Thu Thuy đem chuỗi cá đã nướng xong đưa cho Ẩn Kỳ, hỏi:”Mấy ngày trước ta có thấy ông cho bồ câu bay đi, mặc dù không biết người ông muốn liên lạc là ai, nhưng ta nghĩ ta vẫn có quyền đặt câu hỏi một chút đi?”
Quả nhiên, vô luận là chuyện gì đều không thể qua được mắt của tiểu quỷ này — tuy rằng gã đã qua nhược quán(3), đã không tính toán với tiểu quỹ.
Nói như vậy, hắn cũng một trong những kẻ làm cái xiềng xích ‘Tà ma ngoại đạo’ của Ngọc Lân nặng thêm rồi, nếu như nói tất cả những thứ này nói tóm lại đều là hiểu sai.
Lúc này mới cảm giác được Ngọc Lân một đường tiến lên cỡ nào không dễ dàng, luôn bị kiềm kẹp giữa thế đạo (thói đời) và bản thân thân mình, mưu cầu khó cả đôi đường.
Mình đoạn tuyệt rời khỏi như thế này, có lẽ đối với Ngọc Lân nói là một chuyện rất tàn khốc cũng không chừng.
Kia không giống gió, phương hướng của nó không đúng, còn hơn gió tự nhiên thổi qua, nó càng giống với luồng khí của một con chim rất lớn xẹt qua rừng rậm.
Trong rừng có một con chim lớn như vậy sao?
Không có, vì vậy Thu Thuỷ ngay lập tức có thể đoán ra, là có cao thủ tuyệt đỉnh trong đêm khuya đến đỉnh núi quan sát bọn họ. Nhưng mà làm hắn khó hiểu chính là, người kia qua lại như gió, công lực mười phần, nhưng không cảm thấy được có chút sát khí nào.
Thu Thuỷ như bị một sợi dây thừng kéo đi, đáp khinh công theo xẹt qua đỉnh núi, truy tìm thân ảnh người nọ.
Không hiểu tại sao trong lòng có một trận lay động phát lên trong lòng, hai mắt Thu Thuỷ đã ươn ướt, hắn sâu sắc cảm giác được người kia có ý nghĩa khác thường đối với hắn, hắn muốn phải theo kịp bước chân y!
Khi hắn hạ xuống trong rừng sâu phát sinh động tĩnh, người sớm đã biến mất, tung tích ngàn dậm.
Lo lắng dò xét chung quanh, Thu Thuỷ chưa từ bò ý định, hy vọng còn có thể tìm được một chút mah mối. Nhưng mà gió xung quanh từ lâu đã ngừng lại, mọi tiếng động đều khôi phục sự yên lặng, dường như chưa từng có gì phát sinh, căn bản không tìm được hướng người nọ rời đi.
Trong nháy mắt cầm nó trong tay, lòng Thu Thủy bắt đầu xuất hiện một trận dâng trào, nghẹn đến yết hầu hắn khó chịu, hai mắt đắm say mờ mịt.
Cảm giác dịu dàng này, hắn rất quen thuộc. Bởi vì thứ này từng là đồ vật của y, lại bị y vung tay ném vỡ.
Cuộn nó vào trong lòng, Thu Thuỷ lập tức bay lên không, mong ngóng có thể tìm được hình bóng của y — Y là ai, hầu như có thể xác định!
“Ngọc Lân!” Hắn mở miệng hô to, mong y có thể đáp lại.
Tất cả thù hận trong giờ khắc này cơ hồ đã quên hết, lòng hắn dạt dào chỉ muốn nhìn y, thấy y!
“Ngọc Lân! Ta biết ngươi đang ở đây!” Hắng dùng nội lực truyền âm thanh vào sâu trong rừng, nói:”Nếu ngươi đã đến đây rồi, tại sao không cho ta thấy?”
Rừng sâu lại không có ai đáp lại.
“Ta muốn nhìn thấy ngươi, ta biết ngươi cũng như vậy, không thì cũng sẽ không tự mình đi tới nơi này, không phải sao?” Gắt gao cầm chặt ngọc bội trong lòng bàn tay, Thu Thuỷ ưu sầu nói.
Nhưng rừng sâu vẫn yên tĩnh không tiếng động giống như lúc đầu.
Thu Thuỷ hiểu rõ, tuy rằng lòng sớm đã không chịu nổi nỗi nhớ hun đúc người, nhưng người quấy nhiễu vẫn một thân kiên quyết, tư thái không chịu xuất hiện nhìn hắn.
Bên ngoài giống như tiên nhân, thân ảnh xuất trần tung bay trên tảng đá, như một con bướm đen to lớn đập vào trong mắt Thu Thuỷ. Dưới ánh trăng hiu hiu, thân ảnh cao ngất của y dường như được mạ một tầng ánh sáng nhu hoà màu bạc, đoạt hết mọi tú sắc nơi đây.