Cách ngày, Diệp Thanh Y được phong làm thái tử. Còn thái tử vừa bị phế được đưa đến đại lao ở phía nam, lấy lí do là dưỡng bệnh không để hắn tiến vào trong cung, qua nửa năm sau tiền thái tử bị ám sát, thích khách không thấy bóng dáng.
Mà Diệp Thanh Y làm việc vẫn như cũ hết sức cẩn thận, không hề vì cái danh thái tử mà kiêu ngạo. Vì vậy mà trong cung chuyện bát quái đã sớm đồn thổi, Diệp Thanh Y làm thái tử bất quá chỉ là cái hư danh, hoàn toàn không có quyền thế của thái tử. Hoàng đế có thể tùy thời mà thay thế vị hoàng tử khác làm thái tử.
Qua một năm, hoàng đế sinh bệnh trầm trọng, người ủng hộ tiền thái tử hậu thuẫn cho Lục hoàng tử ở trong cung phản loạn. Lục hoàng tử ỷ vào quân lực sẽ đoạt được ngai vua, không ngờ Diệp Thanh Y lại đem theo đại quân tiến cung. Lục hoàng tử cùng cấm vệ quân liền lập tức đầu hàng.
Lục hoàng tử trong cung tháo chạy, Diệp Thanh Y xuất ra cung tiễn, một mũi liền trúng vào ngực của hắn. Lục hoàng tử còn chưa kịp kinh ngạc máu liền chảy ra trước ngực, trước khi chết cũng chỉ nói được một câu:” Tại sao?”
Diệp Thanh Y khuôn mặt vẫn như trước băng lãnh không có một tia nhân khí, thậm chí còn có phần lãnh khốc hơn xưa. Ý cười thỏa mãn hiện trên khóe môi, y lúc này đã không còn là Nhị hoàng tử ngày trước, so với Lục hoàng tử càng có quyền thế của thái tử, hoặc là nói đúng hơn là thiên chi kiêu tử – hoàng đế.
” Ngươi là hỏi ta vì cái gì che dấu thực lực của mình? Hay ngươi không thể tin võ công của ta so với ngươi kém hơn lại có thể giết chết ngươi?”
Diệp Thanh Y kề sát bên tai Lục hoàng tử khẽ nói, y cười lạnh nói cho hắn biết nguyên nhân:” Ta bất quá là che dấu thực lực mà thôi, đây là lí do mà ta có thể sống đến bây giờ. Mà ngươi hiện tại chết cũng vì nguyên do đó ”
Lục hoàng tử mở to mắt nhìn Diệp Thanh Y đưa tay giữ lấy mũi tên trước ngực hắn, tàn nhẫn ấn xuống, hắn liền tắt thở.
Diệp Thanh Y nắm trong tay đại cuộc, thuận thế tiến vào cung hoàng hậu. Nàng từ sau khi thái tử mất tóc liền trắng đi một nửa, nàng oán trách Diệp Thanh Y:” Sự tình của Lục hoàng tử ta không tham dự, ngươi đem tướng sĩ rút khỏi đi. Từ khi thái tử mất, ta không bao giờ…. muốn quản đến chính sự nữa ”
Diệp Thanh Y chậm rãi từng bước một tiến lên phía trước:” Ta hỏi không phải chuyện của Lục hoàng tử, ta hỏi chính là mười hai năm trước chuyện thuốc độc đã hại chết mẫu thân của ta, Viên thị! ”
” Lớn mật, ta chính là hoàng hậu, cũng là mẫu hậu của ngươi. Ngươi cư nhiên dám loạn ngôn xưng thẳng tục danh của ta ”
Diệp Thanh Y lại tiến gần đến nàng, từng chữ một phát ra:” Ta là đang hỏi ngươi, Viên thị ”
Hoàng hậu khiêu mi:” Ngươi chưa từng nghe lời đồn sao? Là ngộ sát, đáng tiếc Tĩnh phi đã chết, mặc dù là thay ta chết. Nhưng nàng là thường dân, đối với ta là nhi nữ của thừa tướng mà chết, coi như cũng là chết có ý nghĩa. Không chút oan uổng”
Diệp Thanh Y hướng hoàng hậu giáng một cái tát, đem nàng đánh đến ngã nhào xuống đất:” Nếu thật sự mẫu thân ta chết vì trúng độc, tại sao lại không điều tra kĩ lưỡng? nàng lúc đó là quý phi, là nữ nhân có quyền lực trong hậu cung, cũng là nữ nhân mà phụ vương hết mực yêu thương. Ai dám động vào nàng, ta nghĩ là ai động tay có lẽ cũng đã tra rõ”
Hoàng hậu khóe miệng chảy ra một tia huyết, nàng tức giận đến phát run:” Ngươi dám đụng đến ta? Ngươi không muốn sống nữa sao? Vệ binh, vệ binh đâu, đem hắn kéo xuống giết ”
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên trong cung điện, nhưng lại tĩnh lặng dị thường không có hồi âm. Không có người thi lệnh, hoàng hậu cả thân mình đều run rẩy đầy sợ hãi, nhưng vẫn ngẩng cao đầu như cũ:” Mặc kệ ngươi tin hay không, cái chết của Tĩnh phi không liên can đến ta”
” Nếu cùng ngươi không quan hệ, ta đây cũng muốn nói cho ngươi biết một bí mật nhỏ”
Diệp Thanh Y hiểm ác nở nụ cười, hắn cúi đầu, thấp giọng ngữ khí thoải mái, thanh âm tựa như tơ lụa để lộ ra hung tin
” Là ta vu oan cho thái tử, khiến hoàng đê đem thái tử phế đi biếm đến địa lao. Cũng là ta phái sát thủ đi giết thái tử, hắn lúc ấy còn quỳ cầu xin sát thủ tha cho hắn, bộ dáng thực sự là hèn nhát vô năng, sát thủ thuật lại thật sự rất sinh động”
Diệp Thanh Y dứt lời, lập tức cười to xoay người rời đi. Hoàng hậu nghe được toàn bộ liền phát run như trúng tà mà đứng lên ” Ngươi…. ngươi….”
Nàng hét lớn:” Là ta giết nữ nhân không biết liêm sỉ kia, ta hạ độc trong chén của nàng. Nàng đúng là đầu đất, hoàn toàn không nghi ngờ mà uống, nàng bất quá là một dân nữ lại dám cùng ta tranh đoạt sủng ái của hoàng thượng. Nàng không xứng, nghe hiểu không? Nàng không xứng…”
Hoàng hậu đuổi theo muốn đánh Diệp Thanh Y. Diệp Thanh Y giơ tay liền huy động cung thủ phía sau bắn tên, hoàng hậu vạn tiễn xuyên tâm ngã xuống một bên, máu nhiễm đỏ cả phiến đá, sắc đỏ tiên diễm cực kì chói mắt.
Diệp Thanh Y tiếp tục cước bộ đi đến tẩm cung của hoàng đế.
” Thanh Y ”
” Phụ vương, ngài đã sớm biết hoàng hậu hạ độc mẫu thân của ta đi? ” Diệp Thanh Y mở miệng liền hỏi thẳng vấn đề.
Hoàng đế sửng sốt một chút, ho khan vài tiếng mới nói:” Không, ta không biết”
” Năm đó ngài vì cái gì không tiếp tục điều tra? Là bởi vì ngài biết cùng nữ nhân mà ngài yêu có liên can, cho nên ngài không dám tiếp tục tra ra chân tướng?”
Hoàng đế lại ho khan vài tiếng:” Hết thảy cũng là chuyện của mười mấy năm trước, ta đã quên, Thanh Y. Ngươi cũng nên quên đi ”
Diệp Thanh Y thanh âm cương lãnh:” Muốn ta quên? Quên ta đã thế nào khổ cực ở trong hoàng cung bị người đùa cợt, coi thường?” Diệp Thanh Y nở nụ cười:” Hảo, phụ vương, ta cũng muốn ngươi quên đi tất thảy mọi chuyện hôm nay”
Y cười lạnh nói ra toàn bộ tình thế hiện tại:” Hôm nay ta giết Lục đệ, hoàng hậu ta cũng đã giết. Ngài xuống suối vàng cũng có thêm hai người bầu bạn” Hoàng đế chấn động, Diệp Thanh Y còn chưa nói hết:” Ta còn quên nói cho ngươi một bí mật nhỏ, là ta vu oan thái tử. Khiến ngài phế đi thái tử vị biếm hắn đến địa lao, cũng là ta sai sát thủ siết chết hắn”
Diệp Thanh Y cười lạnh nói:” Mẫu thân của ta bị sát hại, hoàng hậu không điên sao? Ta đã giết người, ta thì điên sao? Phụ vương, ngài đại khái không biết chuyện trong hoàng cung không có chỗ dựa, không có mẫu thân, thậm chí cả phụ thân cũng không buồn liếc mắt đến một cái là tình cảnh gì đi?”
Diệp Thanh Y thanh âm như đao kiếm, một câu nối tiếp một câu từ đáy lòng nói ra, không mang theo chút ấm áp. Tất cả đều chứa đầy hàn khí, giống như là một khối băng cực lãnh cực rét.
” Ngay cả cung nữ và thái giám cũng không có, tất cả đều bận đi nịnh bợ người khác, văn võ giỏi thì làm sao. Cái đám hoàng tử đó cũng chỉ là một lũ ngu ngốc, ngươi phải giả vờ bản thân càng ngốc, vì cái gì? Chỉ vì bảo toàn tính mệnh. Ngươi nếu biểu hiện ra ngoài là một kẻ tài giỏi, ngươi sẽ không biết ngươi chết lúc nào. Mà một hoàng tử không người coi trọng muốn giết chết lại càng đơn giản, ngươi làm sao cảm thụ được cảm giác ngày đêm lo sợ của ta? Nếu ta là điên rồi, cũng là do ngươi gây ra”
” Ngươi… Ngươi…” Hoàng đế tức giận đến không thở nổi.
” Đúng rồi, ta còn quên nói cho phụ vương một chuyện, từ nay trở đi ” hắn ” là thuộc về ta. Ta thay hắn đặt một cái tên, phụ vương thực đau lòng đi? Dù sao ngàn năm mới xuất hiện một cát ***, ngươi lại chắp tay tặng cho ta. Có được người tất thành sự, trở thành đế vương, phải tận lực bảo hộ không để hắn rơi vào tay người khác là chuyện khiến người lao tâm nhất đi? Bất quá, ta từ hôm nay trở đi sẽ không để phụ vương nhọc lòng như vậy nữa ”
” Ngươi như thế nào biết chuyện này? Ngươi nói là ý tứ gì?”
” Bởi vì phụ vương sinh bệnh lâu ngày không khỏi, cho nên ngài đã chiêu cáo thiên hạ. Đem ngôi vị hoàng đế nhường cho ta, ngài muốn thoái vị dưỡng bệnh tại biệt quán”
” Ngươi… muốn tạo phản sao?” Hoàng đế kinh ngạc
Diệp Thanh Y ngừng cười đùa:” Không, tạo phản là Lục đệ và hoàng hậu. Bọn họ đều là tội phạm, mà hoàng thượng vừa nghe tin tức đã bị đã kích, bệnh quá nặng liền không thể chữa khỏi ”
” Ngươi này nghiệt tử, để ta trở về…. trở về…. ”
Tiếng kêu thê lương vang lên trong cung điện, vệ binh của Diệp Thanh Y đóng lại cửa điện. Từ nay về sau thái thượng hoàng thoái vị nhường ngôi, bị nhốt trong phòng chẳng khác nào giam lỏng.
Diệp Thanh Y tiếp tục đi về phía trước rồi dừng lại trước một gian phòng hoa lệ. Mọi thứ bên trong đều giá trị ngàn vàng hiện tại liền bị coi như phế vật mà vứt lung tung trên mặt đất.
” Ngươi cút ra ngoài cho ta”
Từ một năm trước sau sự kiện đó, Diễm Tiên đã không cùng Diệp Thanh Y nói chuyện. Ngay cả mắt cũng không muốn nhìn đến y, gặp y cũng chỉ có một câu:” Cổn, cút đi ”
” Ngươi còn sinh khí chuyện khi đó sao? ” Diệp Thanh Y đi vào trong liền cởi bỏ quần áo.
” Ta bảo ngươi cút, không nghe hiểu sao?” Diễm Tiên sát khí đầy mặt bén nhọn mà quát.
Diệp Thanh Y cởi xuống hạ khố, lộ ra căn nguyên dục vọng:” Ngươi khi đó cảm thấy rất tệ đi, rõ ràng có thể dùng phương pháp đơn giản hơn để giá họa cho thái tử. Nhưng lại lựa chọn một cách thức khó khăn như vậy, là bởi vì ngươi rất muốn ta?”
” Ta không nghĩ sẽ muốn ngươi! ”
Diễm Tiên rống giận, đem ánh mắt gắng gượng dời đi khỏi thân thể Thanh Y. Rút từ bên giường ra một bảo kiếm, đây là từ vị hoàng tử nào cướp được hắn cũng đã quên, nhưng kiếm quang xem ra rất lợi hại. Tuyệt đối là một bảo kiếm.
” Ta nghĩ ngươi cùng phụ vương ở chung lâu như vậy, đương nhiên hiểu được. Phụ vương khi đó đối với nữ sắc đã không còn cảm gác, ngay cả ngươi xinh đẹp như thế hắn cũng không có cách nào an ủi ngươi”
” Ngươi cút cho ta, bằng không ta sẽ giết ngươi ”
” Lúc ấy ta vì phải lấy lòng tin của phụ vương không thể bị sắc đẹp của ngươi dụ hoặc. Làm tổn tương ngươi ta thực có lỗi, nhưng ta hiện tại có thể bồi thường ngươi ”
Diễm Tiên cầm lấy kiếm mạnh mẽ đâm tới, Diệp Thanh Y nhẹ nhàng tránh đi bắt được tay của hắn liền ra sức nắm thật chặt, bảo kiếm lập tức rơi xuống mặt đất. Diễm Tiên đau đến mức rơi nước mắt.
” Ngươi cút cho ta, cút cho ta” Diễm Tiên thét chói tai:” Ta là tai ***, ngươi không biết sao? Tiếp cận ta ngươi không chết cũng sẽ bị thương”
” Ta từ nhỏ giống như không cha không mẹ, sinh ở hoàng gia cùng địa ngục không mấy cách biệt.Thế gian nếu còn có tai ***, ta lại càng muốn nếm thử cái gì gọi là tai *** ”
Diệp Thanh Y hôn lên đôi môi đỏ mọng, Diễm Tiên dùng sức đánh, Diệp Thanh Y bắt được hai tay của hắn cố định trên đỉnh đầu.
” Ta sẽ cắn chết ngươi! ”
” Vậy để ta cắn ngươi trước đi ”
Y xé rách quần áo của Diễm Tiên, da thịt trắng nõn liền lộ ra trước mắt. Diễm Tiên tức giận đến hai gò má đỏ bừng, trên trán cũng chảy ra lấm tấm mồ hôi.
Diệp Thanh Y cắn lấy nhũ hồng của hắn, kích thích qua đi lại tiếp tục nhẹ nhàng liếm lộng. Diễm Tiên hai gò má ửng đỏ, hắn càng dùng sức vặn vẹo. Đổi lại Diệp Thanh Y lại càng ở trên thân thể của hắn mà cắn.
” Buông ra, buông ra. Ngươi thật ghê tởm ”
” Nơi này của ngươi thật đẹp đi, rất có cảm giác phải không?”
Hạ thân bị y tùy ý vỗ về chơi đùa chảy ra dịch lỏng như muốn lấy lòng đối phương. Diễm Tiên cắn lấy môi, lần thứ hai vặn vẹo thân thể, bị Diệp Thanh Y đùa bỡn thế nhưng thân thể lại bị kích thích, khó lòng mà ngăn lại.
” Ta muốn giết ngươi, ta phải kêu hoàng thượng giết ngươi. Mặc kệ ngươi là thái tử, ngươi nhất định phải chết”
Diệp Thanh Y ở bên tai hắn nói:” Từ giờ trở đi, ta chính là hoàng đế”
” A a… Không… không cần… Đau quá, không cần….”
Ngón tay của Diệp Thanh Y hung hăng sáp nhập mật huyệt, nội bích ấm áp bao lấy, y càng bôi vào nhiều trơn tề. Diễm Tiên nín thở cảm nhận dị vật không ngừng tiến nhập mật huyệt hành hạ cả thể xác lẫn *** thần.
” Ngươi từ nay trở đi liền thuộc về ta, là người của ta”
” Không… Không cần, không cần tái lộng…. ”
Thanh âm thở dốc dần hỗn loạn, khí lực chống cự cũng không còn. Diễm Tiên hai mắt đong đầy nước rên rỉ:” Chán ghét, ta ghét ngươi, đau quá, đau quá….”
” Lần đầu sẽ đau, lần sau sẽ rất sảng khoái”
Diệp Thanh Y lời nói tựa như an ủi, y nâng eo Diễm Tiên lên, thắt lưng động một cái đi vào. Diễm Tiên cắn răng, khóc càng thêm lớn:” Đau quá, ta muốn chết, ta muốn chết….”
” Ngươi sẽ không chết, ta ở bên cạnh ngươi sẽ không để ngươi chết.”
Diễm Tiên ôm lấy cổ Diệp Thanh Y, một bên thở dốc, một bên cọ sát bên eo của Diệp Thanh Y. Diệp Thanh Y trong cơ thể hắn trừu động, nhiệt độ từ cơ thể cường kiện truyền đến, hắn nóng quá, hắn chưa từng nghĩ sẽ có người dùng ánh mắt nhiệt tình như thế nhìn hắn.
Hắn lệ rơi đầy mặt mà nói:” Ta nghĩ ngươi là lần đầu dùng ánh mắt này nhìn ta”
” Ta cũng nghĩ đây là lần đầu nhìn thấy ánh mắt muốn giết ta của ngươi ”
Diễm Tiên bật cười khanh khánh, hắn nín khóc mỉm cười ở trên mặt Diệp Thanh Y hôn lên. Giọng nói run rẩy như chim nhỏ nép vào người y:” Ta là tai ***, ngươi không sợ sao?”
” Ngươi là cát *** của ta. Nhờ có ngươi, ta mới có thể lên làm thái tử, trở thành hoàng đế”
” Lần đầu tiên có người nói với ta như vậy!”
Diễm Tiên trên mặt ửng đỏ, hắn lắc lắc mông, Diệp Thanh Y tiếp tục đưa đẩy. Bởi vì đau đớn, hắn khóc lại càng thêm lợi hại, Diệp Thanh Y gây cho hắn đau đớn cũng là người đã có được thân thể của hắn.
Hắn không hiểu cái gì gọi là yêu, nhưng Diệp Thanh Y khiến nội tâm của hắn tràn ngập lo lắng. Y không sợ hắn sinh ra là tai ***, y thích ôm hắn, mê luyến hắn.
Hắn nằm trong lòng ngực của Diệp Thanh Y, y không thường nói gì chỉ luôn lẳng lặng, sau đó cúi đầu xuống khẽ hôn hắn một cái.
Một cái hôn thực đơn giản đã khiến hắn mê đắm. Hắn mười bảy tuổi đối với Diệp Thanh Y yêu thương không dứt, thiết nghĩ người khác cả đời cũng sẽ không thể nào yêu được hắn, bởi vì hắn chính là tai ***.
Trong mắt người bên ngoài, hắn chính là kẻ được sủng ái. Thứ gì không vừa mắt hắn liền ném, liền mắng. Diệp Thanh Y cũng giống với tiên đế, tùy ý hắn xằng bậy. Nhưng là bất đồng ở chỗ hắn là đối với Diệp Thanh Y có tình cảm, chỉ cần Diệp Thanh Y ở đây, hắn cũng sẽ không trở nên tùy hứng như thế. Hắn không muốn làm Diệp Thanh Y sinh khí, trong mắt hắn chỉ có Diệp Thanh Y, hắn là vì Diệp Thanh Y mà sinh, có lẽ cũng sẽ vì y mà tử.
Lần đầu tiên khắc khẩu là bởi vì Diệp Thanh Y nạp quý phi.
Hắn khóc đến đỏ cả hai mắt, Diệp Thanh Y hiếm khi dỗ dành hắn, hắn không chịu để y về cung của nữ nhân kia. Nhưng là hắn không muốn Diệp Thanh Y sinh khí đành phải kiềm nước mắt, khẩn cầu Diệp Thanh Y không cần đến chỗ của nàng.
Diệp Thanh Y dỗ dành hắn ngủ lúc sau mới rời khỏi cung điện đi đến chỗ quý phi. Ngày hôm sau tỉnh lại, hắn thật sự thương tâm tức giận đến mức không cùng Diệp Thanh Y nói chuyện suốt một tháng.
Nhưng không cùng Diệp Thanh Y nói chuyện thật sự là tự tra tấn chính mình. Một tháng sau hắn khóc hướng Diệp Thanh Y cầu hòa, Diệp Thanh Y hôn hắn cuốn lấy đầu lưỡi của hắn, hắn biết mình đã không cách nào mất đi Diệp Thanh Y.
Một năm sau, Diệp Thanh Y lần đầu đối với hắn phát giận bởi vì y phải lập hậu. Hắn lại khóc nháo, giống một hài tử mà nằm trên đất, Diệp Thanh Y đối hắn nhẹ giọng nói:
” Việc ta làm đã định, không ai có thể ngăn cản. Ngươi mau ngừng khóc, đứng lên”
Hắn chết cũng không chịu đứng lên, Diệp Thanh Y không để ý tới hắn hướng cửa điện rời đi. Hắn đau đến tê tâm liệt phế lại tiếp tục thương tâm khóc rống.
Diệp Thanh Y lập hậu, nhưng hắn lại tìm hoàng hậu gây phiền toái. Diệp Thanh Y kéo hắn ra khỏi cung của hoàng hậu, hung hăng quăng hắn lên giường nhốt hắn ở đó ba tháng.
Ba tháng, Diễm Tiên liền mất đi tươi cười, dung mạo tiều tụy. Chờ ba tháng, Diệp Thanh Y lập tức tiến vào trong đem hắn ôm chặt vào ngực.
” Diễm Tiên…. ”
” Ta ghét ngươi, ghét ngươi, ghét ngươi…. ”
Rơi lệ đã muốn thành thói quen của hắn, hắn không ngừng khóc đánh Diệp Thanh Y. Một chữ ” ghét ” nói ra, từng câu từng chữ đều là tự tổn thương chính mình.
” Ngươi vì cái gì không chịu nghe lời? Ta là quan tâm ngươi nên mới bắc đắc dĩ”
” Ta không muốn nghe, không cần, không cần…. ngươi là của ta, ta cũng là của ngươi. Ta không muốn ngươi cùng người khác ở chung một chỗ, không cần, không cần”
Hắn khóc ướt cả một mảng áo của Diệp Thanh Y, đêm đó Diệp Thanh Y đặt hắn trên giường yêu thương suốt một đem. Hắn ôm lấy Diệp Thanh Y không buông thẳng cho đến hừng đông cũng không nguyện buông ra.
Một năm qua đi, Diệp Thanh Y sinh ra đại hoàng tử, nửa năm qua đi, nhị hoàng tử ra đời. Diệp Thanh Y vẫn cứ tiếp tục nạp phi, tuyển tú nữ. Tiếp đến một năm qua đi, y cũng đã hai mươi tuổi, một công chúa liền được sinh ra.
Tươi cười trên mặt của Diễm Tiên hoàn toàn biến mất, ở trong cung hắn có vinh hoa phú quý, cống phẩm được ngoại nhân tiến cống cũng là còn thừa lại mới vứt cho hậu cung. Nhưng hắn không hề khoái hoạt, thậm chí mỗi lần nhìn thấy Diệp Thanh Y, hắn liền thấy phiền toái, Diệp Thanh Y bị hắn nháo đến phiền nửa năm qua cũng chưa từng nhìn đến hắn.
” Tiên công tử, ngồi ở đây a”
Hắn hiện tại rất ít khi cười, nhìn thấy người khác cũng là để ngoài mắt. Qua vài năm, bát hoàng tử đã trở thành thiếu niên, cũng được xưng là bát vương gia, hắn mỗi lần trăng tròn sẽ tiến cung hướng Diệp Thanh Y thỉnh an, thấy Diễm Tiên vô cùng diễm lệ cầm lòng không được bắt đầu đỏ mặt.
” Đây là ở trên đường ta thấy được vật này có thể ngoạn nên mang đến tặng riêng cho công tử ”
Diễm Tiên không chút thú vị nhìn đến món đồ trên bàn, trong cung đồ chơi quý giá gì hắn cũng từng thưởng thức qua. Thứ phế vật này đương nhiên hắn không để vào mắt, chẳng qua vì tâm phiền muộn nên mới cùng bát vương gia trò chuyện.
” Đây là đồ vật xấu xí gì a?”
Diễm Tiên nhìn đến búp bê bên trong thật xấu xí, chạm trỗ cái miệng lại thật đỏ rất giống quỷ.
Bát vương gia bật cười:” Cái này rất thú vị, bất quá cũng chỉ là vật thấp kém, ta lộng cho ngươi xem”
Hắn lôi ra phần đầu cùng mấy sợi dây, hai tay của búp bê thế nhưng lại gấp lại sau đó lại giả giọng hài tử nói với ý. Diễm Tiên bật cười, bát vương gia vừa nhìn đến hắn cười liền đỏ mặt.
” Ngươi không đứng đắn, để nhị ca nhìn cam đoan sẽ chọc tức chết hắn”
” Ngươi vừa rồi nhìn hoàng huynh của ngươi, hắn đang làm cái gì?”
Nhắc đến Diệp Thanh Y, Diễm Tiên bộ dạng tao nhã mà hỏi. Nhưng tay hắn lại ở trên bàn nghệch ngoạc. Trước cùng y nói chuyện liền thấy phiền toái, Diệp Thanh Y sau đó không chịu đến nhìn hắn lại khiến tâm tình hắn suy sụp.
” Hoàng huynh phê tấu chương, thần tử còn nói với Hoàng huynh sẽ dâng cho hắn mấy người tú nữ xinh đẹp. Hoàng hậu nương nương cũng có tâm, quốc cữu gia cũng nói tốt cho người, mọi chuyện an bài đều ổn thỏa ”
Diễm Tiên nghe vậy, sắc mặt liền xanh mét.
” Vậy hoàng huynh ngươi nói cái gì?”
” Hoàng huynh cái gì cũng không nói, chỉ phê một chữ chuẩn ”
Diễm Tiên một phen đập vỡ hết mọi thứ trên bàn. Bát vương gia sợ đến mức nhảy dựng lên:” Ngươi làm sao vậy? Tiên công tử?”
” Cút cho ta, ta nhìn đến mấy thứ này liền phiền, mau cút ”
Hắn tính tình bất thường, Bát vương gia cũng đã biết. Hiện tại tự mình trải nghiệm vẫn là chấn động, hắn liền mau mau cong đuôi chạy đi như một khỉ con bị kinh sợ.