Đoàn Cẩm Sơ rên rỉ một tiếng, tiểu Xuyên tử mới chịu xoay người lại đi châm
trà, Tiểu Thuận Tử cũng cầm băng ghế trên tay đặt ở bên giường ngồi
xuống, một tay vịn vai Đoàn Cẩm Sơ đỡ nàng ngồi dậy, săn sóc đem chén
nước đưa tới tay nàng, ân cần nói: "Tiểu Sơ tử, miệng của ngươi không
trêu ra họa chứ? Hoàng thượng tức giận ngươi sao?"
"Ha ha, Tiểu
Thuận Tử ca, ta ổn rồi, mặc dù gây chút chuyện, nhưng cũng khiến hoàng
thượng vui vẻ, cho nên ta bình an trở lại đây!" Đoàn Cẩm Sơ ngửa đầu,
rực rỡ cười một tiếng, sau đó cúi đầu từ từ uống nước, chậm rãi mệt mỏi.
Tiểu Xuyên tử không ra tư vị gì nhìn chằm chằm Tiểu Thuận Tử, cảnh cáo nói:
"Tiểu Thuận Tử, về sau sinh hoạt hàng ngày của tiểu Sơ tử để ta chăm
sóc, ngươi không phải nhúng tay vào!"
Nghe vậy, Tiểu Thuận Tử
nghiêng đầu nhìn sang, không hiểu nói: "Tại sao? Ta cùng tiểu Sơ tử ở
thật tốt, ai biết sao ngươi ở đâu đi vào, còn đem giường biến thành như
vậy, ngươi đã bị Vương gia cho hồi cung, vậy cũng không thể tới đổi
khách làm chủ quản chuyện ta cùng tiểu Sơ tử chứ?"
"Phía trên an
bài, ta chính là ở ngoài vào, về sau tiểu Sơ tử cũng thuộc về ta, ngươi
đứng sang bên!" Tiểu Xuyên tử nộ hỏa, trừng mắt lớn hơn, bá đạo tuyên
bố.
"Không thể nào! Tiểu Sơ tử thân thiết với ta, ta chính là ca
ca hắn, ngươi mới phải nên cút!" Tiểu Thuận Tử nổi giận, phát hiện lệnh
trên thế nhưng không rõ lý do chia tách hắn và tiểu Sơ tử, không để cho
bọn họ cùng ngủ một giường lớn nữa, hắn ngậm một bụng oán khí dữ dội,
bởi vì tiểu Sơ tử chưa trở lại trong lòng lo lắng, nên hắn mới ẩn nhẫn,
giờ phút này nghe tiểu Xuyên tử nhắc đến, hắn lập tức phát tác.
Tiểu Xuyên tử vừa nghe, sắc mặt cứng ngắc, "Ta......"
"Câm miệng!"
Đoàn Cẩm Sơ đầu tiên là nghe ồn ào, thấy hai người tranh lợi hại, vội một
tiếng hét nói, "Còn lăn tăn cái gì? Còn chê ta không đủ phiền sao? Cứ
như vậy thích hầu hạ ta, vậy thì cùng nhau hầu hạ! Tiểu Xuyên tử một ba
năm, Tiểu Thuận Tử hai bốn sáu, chủ nhật cùng tiến lên!"
Ha ha! Vừa thông suốt rống hết câu, hai thái giám kia hóa đá ở nơi đó, trợn mắt hốc mồm!
Mà Đoàn Cẩm Sơ cũng rút rút khóe miệng, cuồng bỏ rơi một thanh mồ hôi
lạnh, nàng vừa nói thứ gì à? Cùng tiến lên...... Khụ khụ! Nếu là
Bát đại gia ở chỗ này, nhất định sẽ giận dữ lột hết da của nàng!
"Tiểu Sơ tử, cái gì là một ba năm, hai bốn sáu? Cái gì là chủ nhật?" Tiểu
Thuận Tử thần trí hồ đồ, không ngại học hỏi kẻ dưới nói.
"Ách......" Đoàn Cẩm Sơ tiếp tục rút rút, răng trên răng dưới cắn cắn hồi
lâu, mới nói: "Ai cũng không cần để ý ta, ta đang kéo dài trừu phong ở
bên trong, ngủ! Lập tức ngủ!"
"Oh." Hai người cái hiểu cái không gật đầu một cái, vén rèm chuẩn bị ra ngoài.
"Đợi đã nào...! Tiểu Xuyên tử, không cho phép ngươi khi dễ Tiểu Thuận Tử ca
của ta, nếu không đắc tội với ta mà nói, ngươi biết hậu quả!" Đoàn Cẩm
Sơ rất rõ ràng cảnh cáo nói.
Tiểu Xuyên tử không phục lắm, miệng vừa mới mở, liền thấy Đoàn Cẩm Sơ dùng ngón tay khoa tay múa chân ra
hiệu chữ "Nín", vì vậy lập tức... nuốt lời nói lại, không cam lòng
gật đầu, "Biết."
"Tốt." Đoàn Cẩm Sơ hài lòng gật đầu, liếc về
hướng Tiểu Thuận Tử, dịu dàng nói: "Tiểu Thuận Tử ca, tiểu Xuyên tử là
từ bên cạnh Bát Vương gia đến đây, được phép Bát Vương gia cùng ta thân
cận, lúc ta làm người hầu ở vương phủ, chính là cùng hắn ở một phòng,
tình cảm với ta cũng đương nhiên tốt chút, cho nên hắn muốn giúp ta làm
gì, ngươi cứ để hắn làm đi, về sau ba người chúng ta ngụ cùng chỗ, nâng
đỡ lẫn nhau, cùng chung hoạn nạn, ngươi nói đúng không?"
"Ha ha,
đúng, như lời tiểu Sơ tử nói nói, ta còn có thể nghe lọt, ngươi tốt nhất ngủ đi, nếu ban đêm khát nước, cứ gọi ta một tiếng." Tiểu Thuận Tử khẽ
mỉm cười, trong ánh mắt kia tràn đầy cưng chìu.
"Ừ. Ngủ ngon!" Đoàn Cẩm Sơ gật đầu một cái, khẽ cười nói.
Tiểu Xuyên tử nhìn hai người, âm thầm cắn răng, xem ra hắn phải nhìn chằm
chằm Tiểu Thuận Tử, xem Tiểu Thuận Tử có phải thái giám giả không, người này đối với tiểu Sơ tử cũng quá cưng chìu đi! Ánh mắt kia......
Chậc chậc, nếu là giả, chủ tử hắn mười phần hết tám chắc chắn sẽ một
kiếm bổ đôi kẻ kia!
Thời tiết vào hè, ban ngày là khó chịu đựng
nhất, áo dầy cộm nặng nề, trước ngực quấn nhiều băng vải như vậy, Đoàn
Cẩm Sơ thống khổ vô hạn, tiểu Xuyên tử không biết từ đâu kiếm được cho
nàng một cây quạt nhỏ, nàng đi tới đâu cũng cầm không ngừng quạt gió,
may là như vậy, vẫn không cầm được ý nghĩ điên rồ, kéo áo buông thả một
chút ngực đáng thương của nàng.
Trong ngự hoa viên, hoa nhỏ nở
rộ, lá xanh rậm rạp, Đoàn Cẩm sơ nắm chặt đầu ngón tay đếm cuộc sống,
mỗi một ngày trôi qua, lại... mỗi một ngày không thấy Sở Vân Hách trở
lại.
Sinh nhật Quý phi không lâu sẽ đến, chính là đêm thất tịch này.
Nghe nói, tối nay trước khi thả hoa đăng trên hồ, đem tâm nguyện viết lên tờ giấy bỏ vào hoa đăng thả theo nước chảy trôi đi, tâm nguyện kia có thể
đạt thành, nghe nói chiều nay, rất nhiều tiểu công chúa chưa xuất giá
cũng sẽ tới thả hoa đăng, đem nguyện vọng đối với Phò mã tương lai ghi
vào, mong cho nguyện vọng có thể thực hiện.
Bữa tối sau đó, Tiểu
Thuận Tử đi ra ngoài, Đoàn Cẩm Sơ do dự một hồi, liền nói: "Tiểu Xuyên
tử, ngươi cũng lấy hoa đăng đến đây cho ta đi."
"Được! Cô cũng muốn thả? Cô định cầu nguyện vọng gì?" Tiểu Xuyên tử hứng thú, cười hỏi.
"Hỏi nhiều làm gì? Mau đi lấy hoa đăng, mau chút a!" Đoàn Cẩm Sơ nháy mắt đỏ bừng cười thẹn, đẩy tiểu Xuyên tử một cái thúc giục.
Tiểu Xuyên
tử vừa đứng lên, vừa giễu giễu nói: "Được được được, ta đi tìm cách lấy, hì hì, cô không nói ta cũng biết rõ, chủ tử đi đã hơn hai tháng, bản
thân mình đương nhiên là muốn ngài về!"
"Ngươi ——" Đoàn Cẩm Sơ bị nói trúng tâm sự, thẹn quá thành giận vội nhào qua, tiểu Xuyên tử lại
như làn khói vọt ra cửa trốn mất.
Chờ đến khi cầm hoa đăng đến
trước bờ hồ, đêm đã không còn sớm, rất nhiều tiểu công chúa đã bị mẹ dỗ
trở về nhà, giương mắt nhìn lên, lại thấy hàng đầu tĩnh tọa một người,
mơ hồ nhưng xem ra hẳn là Cửu công chúa Sở Lạc Dĩnh!
"Nàng sao
ngồi một mình ở chỗ đó đây?" Đoàn Cẩm Sơ nghi ngờ cau mày, bốn cung nữ
cũng đứng... rất xa, mỹ công chúa một mình ngồi ngẩn người, không
biết đang nghĩ cái gì.
Lặng lẽ bước đến sau lưng, Đoàn Cẩm Sơ
không thỉnh an, khom người nghiêng đầu nhìn Sở Lạc Dĩnh, cười híp mắt
nói: "Cửu công chúa đáng yêu, ngươi có tâm sự sao?"
Sở Lạc Dĩnh hồi thần, thấy Đoàn Cẩm Sơ, không khỏi tức giận nói: "Thái giám to gan này, dám quấy nhiễu Bổn cung!"
"Hì hì, Cửu công chúa không nên tức giận nha! Đêm tốt đẹp như vậy, tức giận sẽ phá hư tâm tình, nô tài tới để thả hoa đăng, công chúa ngồi đây
sao?" Đoàn Cẩm Sơ không để ý tới nàng, ngồi xuống bên người nàng, hoa
đăng trên tay theo bờ sông nhẹ nhàng để xuống.
Nghe vậy, Sở Lạc
Dĩnh lập tức nâng lên nhi đôi mi thanh tú, kinh ngạc nói: "Ngươi thả hoa đăng? Ngươi một thái giám còn có tâm nguyện hay sao? Chẳng lẽ muốn Thời Gian Đảo Lưu, không bị thiến làm thái giám?"
"Hứ! Khi dễ người!" Đoàn Cẩm Sơ không vui trợn mắt, dời về ánh mắt, nhìn hoa đăng của nàng
thuận dòng trôi xuống, từ từ trôi đi, trong lòng đột nhiên mong chờ,
không chừng, ngày mai, từ nay trở đi, nhất định từ nay trở đi, chàng sẽ
trở lại ngay!