Tiêu Nhược Vân trên mặt căng thẳng đường cong trở nên nhu hòa, cầm tay Đoàn
Cẩm Sơ đang dừng ở không trung, nhẹ nhàng kéo nàng vào ngực, nàng vừa
giãy giụa định thoát ra, tay hắn liền hơi tăng thêm lực đạo, khiến cho
mặt nàng áp vào trước ngực hắn, cảm thụ tiếng tim đập trầm ổn mạnh mẽ
trong ngực hắn, nghe hắn lẩm bẩm nói nhỏ, "Cẩm nhi, ta bất kể nàng mất
trí nhớ đến mức nào, tóm lại, nàng không thể quên ta, ta sẽ để cho nàng
từng điểm từng điểm nhớ tới quá khứ của chúng ta, để cho nàng yêu ta lần nữa......"
"Không phải, đại sư huynh, à không Tiêu đại ca, ta đã quên huynh......"
"Cẩm nhi, nàng đúng ra trước kia gọi ta là Vân ca ca, năm ấy nàng mười tuổi, đột nhiên thích hoa mai, nhưng lại đang là mùa hạ, nàng khóc cả ngày,
sư phụ rất tức giận, liền trách phạt nàng, từ đó về sau, tính tình nàng
thay đổi, đối đãi mọi người rất lạnh nhạt, rất đạm mạc, sau đó là ta
muốn muội vui vẻ, nên gạt sư phụ len lén cỡi ngựa tới Vạn Hoa sơn, hái
rất nhiều hoa mai đỏ mang về cho nàng......"
"Vân ca ca, vậy được, ta sẽ gọi huynh là Vân ca ca, huynh đừng ôm ta có được không? Nam nữ thụ thụ bất thân, ta......"
"Cẩm nhi, đừng bài xích ta, chúng ta là một thể, nàng phải làm thê tử ta,
chờ nghiệp lớn sư phụ hoàn thành, chờ giúp nàng báo thù, nàng muốn sống
an tĩnh chúng ta tìm nơi thanh sơn thủy tú, dựng mấy gian phòng trúc,
nam cày ruộng nữ dệt lụa......"
"Vân ca ca, ta sẽ không canh cửi a, lại nói ta không có ý định......"
"Cẩm nhi, không sao, nàng từ từ nhớ lại, ta nói cho nàng nghe, một ngày nào
đó nàng sẽ nhớ tới tất cả việc trước kia, Vân ca ca sẽ chờ nàng......"
Đoàn Cẩm Sơ cực kỳ không được tự nhiên ở tư thế vùi trong
ngực Tiêu Nhược Vân, mấy phen giãy giụa cũng không nhúc nhích được, mỗi
lần miệng hơi mở, không đợi nói hai câu, đề tài liền bị cuốn đi, làm cho cổ nàng nhức mỏi, dập đầu ngủ liên tiếp, nghe những thứ không có ý
nghĩa nhớ lại kia đầu càng phát hôn mê rồi, mắt không tự chủ được nhắm
lại, híp một lát, đột nhiên nhớ lại một chuyện, lập tức mở mắt hỏi: "Mọi người nói thù giết mẫu gì của ta, người nào giết chết mẹ ta sao? Cái gì Đoàn gia 13 tánh mạng, đây là ý gì?"
"Cẩm nhi, ta chỉ biết là
Đương Kim Hoàng Đế giết mẹ nàng, cùng ông ngoại nàng một nhà 13 miệng,
Nàng lấy họ mẹ là theo họ Đoàn, kỳ tha ta cũng không rõ ràng lắm." Tiêu
Nhược Vân nói.
"À? Hoàng đế giết? Làm sao biết chứ? Tại sao? Vậy..... Vậy cha ta là ai?" Đoàn Cẩm Sơ bối rối, đây đối với nàng mà
nói, quả thực là tình thiên phích lịch a! Cổ thân thể này của nàng cùng
Sở Vân Hách, đây chẳng phải là......
Tiêu Nhược Vân lắc đầu một cái, "Cha nàng là người nào, tựa hồ sư phụ biết, nhưng người tại không nói."
"Ách...... Mẫu chết, không biết cha là ai...... Thật bi thống!"
Đoàn Cẩm Sơ vô lực trợn mắt mấy cái, thầm nghĩ, Sở Vân Hách a Sở Vân Hách,
may nhờ bản thái giám là xuyên qua tới, nếu không Đoàn Cẩm Sơ này không
những sẽ không thích chàng, còn có thể một kiếm hành thích phụ hoàng
chàng!
Chậc chậc, nàng kia làm sao là nữ nhân của Sở Vân Hách? Cổ thân thể này phải thuộc về Tiêu Nhược Vân, nhưng bây giờ linh hồn là
nàng, mà người nàng thích là Sở Vân Hách, cho nên, nàng không được cùng
Tiêu Nhược Vân...... Nhưng là, nếu nàng đem thân thể này cho Sở Vân Hách, đây chẳng phải là vi phạm ý nguyện tiền nhân?
A a a a! Rối rắm! Vô cùng rối rắm a!
"Cẩm nhi, còn nhớ rõ năm nàng mười bốn tuổi, chúng ta cùng nhau luyện kiếm......"
"Ngừng!"
Tiêu Nhược Vân vừa mở đầu, Đoàn Cẩm Sơ lập tức lắc lắc đầu, thử ngước lên,
nói: "Huynh có nghĩ tới cổ ta sắp gãy rồi không? Mau buông ta ra!"
"Cái gì?"
Tiêu Nhược Vân ngẩn người, quả thật buông lỏng tay, Đoàn Cẩm Sơ nhân cơ hội
thoát người ngồi dậy, nổi giận gầm nhẹ nói: "Ta bây giờ không phải là
Cẩm nhi của huynh, ta một chút cũng nhớ không nổi huynh, làm phiền huynh quân tử một chút được không?"
"Cẩm nhi, ta......"
"Dừng lại! Ta hiện tại trong lòng rất phiền não, ta muốn ra ngoài đi dạo,
huynh đừng ngăn ta!" Đoàn Cẩm Sơ giơ tay lên tạm ngừng, sau đó liền muốn xuống giường thoát đi, ai ngờ thân thể mới vừa động, liền bị Tiêu Nhược Vân đè xuống, "Cẩm nhi, nàng đi đâu vậy? Trời đã tối rồi, nàng bây giờ
ngay cả võ công cũng quên, ta sao có thể yên tâm để cho nàng đi ra
ngoài?"
"Ta...... Ta không có việc gì!" Đoàn Cẩm Sơ nổi đóa, nàng muốn trốn đi Bát vương phủ, đáng thương nàng mòn mỏi bấy lâu, cuối cùng nam nhân nàng trông mong đã trở lại, còn chưa kịp ôn tồn đôi câu,
đáng chết lại bị mang tới nơi đây, mất hứng!
Tiêu Nhược Vân kiên
quyết lắc đầu, "Vậy cũng không được! Nghỉ ngơi trước, ngày mai ta tìm
đại phu, sau đó chúng ta trở về tổng đà!"
"Vậy...... Một cái giường nhỏ vầy làm sao ngủ?" Đoàn Cẩm Sơ rất 囧 mặt đỏ lên.
"Cùng nhau ngủ!" Tiêu Nhược Vân nhíu mày, lơ đễnh cởi giày, nhấc chân ngồi
lên giường, chặn lại đường xuống giường của Đoàn Cẩm Sơ.
"Cái gì? Không thể nào! Huynh...... Huynh không thể vô lễ với ta?" Đoàn Cẩm Sơ hoa dung thất sắc kêu khẽ một tiếng, lập tức lui thẳng đến góc
giường, bản năng đôi tay ôm trước ngực, tức giận thêm đề phòng nhìn chằm chằm Tiêu Nhược Vân.
Tiêu Nhược Vân mím môi, để nguyên quần áo
nằm ngang, thản nhiên nói: "Cẩm nhi, ta nguyên bổn chính là quân tử
thẳng thắn vô tư, chưa thành thân, ta làm sao có thể để nàng thất tiết?
Nàng yên tâm ngủ đi, ta chỉ là vì an toàn của nàng, sợ nàng xảy ra
chuyện gì ngoài ý muốn, huống chi, trong lòng nàng không có ta, ta cũng
không có ý định kia!"
"Thôi, ngủ là ngủ, dù sao ta
theo thái giám cũng cùng nhau ngủ mấy tháng, ta cứ coi huynh như thái
giám là được rồi!" Đoàn Cẩm Sơ nuốt nước bọt một cái 囧囧 xoay lưng qua,
đỏ mặt tía tai khiển trách, theo thói quen áp lên tường, kéo chăn qua
đắp lên người.
"Coi ta như thái giám?" Tiêu Nhược Vân kinh ngạc,
gương mặt tuấn tú dài ra, sau đó nhắm hai mắt lại, tối nay hắn bị đả
kích quá lớn, tinh thần cũng như muốn hỏng mất, nha đầu này lại còn trêu đùa hắn!
Một đêm đi qua, bình minh đã đến, đèn trong phòng Dự Viên Bát vương phủ vẫn sáng.
Sở Vân Hách trắng đêm chưa ngủ.
Nhiếp Phong đã báo lại lần thứ ba rồi, lần này trên mặt dẫn theo chút vui
sướng, thanh âm cũng có chút kích động, "Chủ tử, kín đáo điều tra từng
nhà, từ Nam Võ phố tra lên, tới Thành Nam ngõ nhỏ Lão Hạnh hồ đồng, rốt
cuộc có chút manh mối, ngõ hồ đồng chỉ có ba nhà, trong đó một nhà là
buôn bán nhỏ, một nhà là Thư Hương Thế Gia, còn dư lại một nhà theo hỏi
thăm, chỉ có ba nam nữ trẻ tuổi, bốn tháng trước mới đến, nghe giọng nói không hề giống người kinh thành, cả ngày cũng không thấy làm gì, ra vào cũng rất thần bí, không cùng hàng xóm lui tới."
"A? Tiếp tục thăm dò!" Sở Vân Hách mày kiếm giương lên, lập tức nói.
"Dạ, chủ tử! Ngài cả đêm không chợp mắt, lại liên tiếp lên đường hồi kinh,
nhiều ngày nay cũng chưa từng nghỉ ngơi tốt, chủ tử hay người ngủ một
hồi đi, chúng nô tài nếu có tin tức, lập tức sẽ đánh thức chủ tử dậy!"
Nhiếp Phong nhẹ giọng khuyên nhủ, nhìn ánh mắt Sở Vân Hách, tràn đầy đau lòng.
"Không! Một khắc không thể xác định sinh tử của Sơ Nhi,
Bổn vương một khắc cũng không ngủ được, ngươi mau đi đi, nhớ, trời đã
sáng, ngàn vạn dè dặt, đừng kinh động tai mắt kinh thành!" Sở Vân Hách
lắc đầu, trong con mắt hiện đầy tia máu, ảm đạm không ánh sáng.