Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng

Chương 2: Nhân vật thần bí, ngày dông tố



Editor: Họa Đến Vô Tình

Đại lục Trung Nguyên, cùng tồn tại tứ quốc, vị chi Bắc Chu, Nam Chiếu, Đại Minh, Thiên Tố.

Mười tám năm trước, Nam Chiếu quốc vô cớ xâm phạm biên cảnh Đại Minh, xé rách điều ước cam kết tứ quốc chung sống hòa bình, không xâm phạm biên giới với nhau giữa tứ quốc, từng gây ra một cuộc chiến thật lớn gần hai năm, cuối cùng vì Đại Minh thắng lợi mà chấm dứt.

Mà nơi Đại Minh cùng Nam Chiếu giao chiến là vùng tam giác giáp ranh nước Thiên Tố, bởi vì Đại Minh giao chiến cùng Nam Chiếu, trong khoảng thời gian ngắn, đạo phỉ thừa dịp loạn lên, hung hăng ngang ngược, tàn bạo, khiến cho thương nhân tam quốc lui tới chết không ít, vì trong lòng sợ hãi, không có thương nhân nào dám dùng mạng của mình để buôn bán nữa, đến nỗi khiến cho kinh tế Thiên Tố quốc bị tổn thương nghiêm trọng, một lần lâm vào nguy cơ, số vào của quốc khố chẳng bằng số ra, trạng thái như vậy kéo dài ba năm, mới từ từ có khởi sắc.

Rồi đến tám năm trước, có một nhân vật huyền bí xưng là Mộ lão bản đã làm chủ một xưởng mộc tiêu điều lụn bại nhất kinh thành, đầu óc buôn bán khôn khéo, đặc biệt là những thủ đoạn kinh doanh, cơ hồ là trong một đêm trở nên giàu có, phát triển tới hôm nay, chỗ kinh doanh hành nghề đã phát triển tới bán tơ lụa và bán gạo, buôn bán trải rộng khắp Đại Giang Nam Bắc, nắm giữ trong tay một nửa tài lực của Thiên Tố quốc, được xưng là nhà giàu đệ nhất thiên hạ!

Tuy Mộ lão bản này là một thương nhân, trong tay không có binh quyền, nhưng cũng là mạch máu kinh tế của Thiên Tố quốc, không những ảnh hưởng đến sự thịnh vượng của Thiên Tố quốc, mà còn ảnh hưởng đến sự mua bán của tứ quốc, cho nên, một nhân vật như thế, không chỉ làm cho hoàng đế nước Thiên Tố không dám khinh thường, mà ngay cả vua của ba nước còn lại cũng hết sức lôi kéo hợp tác!

Vậy mà, so với của cải vị Mộ lão bản này, càng làm cho người trong thiên hạ khiếp sợ là, nhiều năm qua, lại chưa bao giờ có người nào gặp qua Mộ lão bản, không biết hắn cao bao nhiêu, tuổi đã lớn hay còn nhỏ, dung mạo xấu xí hay tuấn tú, chỉ biết hắn thần bí khó lường, làm việc lạnh lùng nghiêm nghị, quả cảm phúc hắc, cũng có lời đồn đãi rằng, chân hắn đạp đến hai bên hắc bạch, thế lực tung hoành, có vô số thủ hạ và ám vệ tử sĩ, chưa từng có người có thể thấy được diện mạo thật của hắn, mà còn sống rời đi một bước!

Mà để lại cho người đời, chỉ có cái tên vang như sấm khắp Cửu châu —— Mộ Thiên Kình!

Nước Thiên Tố, cũng chính bởi vì có Mộ Thiên Kình tồn tại, sau khi hình thành nên thế vững chắc ở Đại Minh – cường quốc quân sự đệ nhất, càng nổi lên là một quốc gia lớn về kinh tế!

Mộ Thiên Kình, một nhân vật truyền kỳ, một nhân vật huyền bí, tất cả mọi chuyện về hắn, có nhiều cách nói khác nhau, trên thực tế, quỷ dị nhất, chính là thân phận của hắn. . . . .

Thiên Tố quốc, mùng năm tháng tư, Anh Tông Cảnh Phong đế làm vua được ba mươi năm.

Trên bầu trời trắng xám, xen lẫn mấy đám mây dày, một trận gió lớn gào thét thổi qua, mây dày càng ngày càng nhiều, bầu trời lập tức đen như lưới lớn, sấm sét vang dội, thanh âm kia chói tai, giống như tiếng gào khóc thảm thiết, làm người ta nhất thời nổi da gà, toàn thân run run.

Bên trong vườn hoa hoàng cung, một bóng dáng hơi gầy bước đi nhanh trong bóng tối, trong tay bưng khay, trên khay có một chút hương giấy cống phẩm dùng để cúng tế, dùng một khối vải dầu nhỏ che lấp, phòng ngừa nước mưa dội vào.

Qua một hành lang dài, bóng dáng kia từ từ thả chậm bước, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về tòa vườn ngự uyển cách năm thước: Vĩnh Lạc cung.

Vĩnh Lạc cung, vốn dĩ là cung của một ái phi của Cảnh Phong đế - Lê quý phi, sau khi Lê phi ngoài ý muốn mất đi, Cảnh Phong đế vì tưởng niệm Lê phi, liền đem Vĩnh Lạc cung lưu lại, bố trí giống như lúc Lê phi còn sống, ra lệnh cho cung nhân mỗi ngày quét dọn, chuyển một cái, liền bỏ trống mười sáu năm.

Mà Cảnh Phong đế cách ba ngày năm bữa liền tới Vĩnh Lạc cung một chuyến, hoặc là tế bái Lê phi, hoặc là ở một đêm, dựa vào tháng gửi tương tư.

Hôm nay, là tiết thanh minh.

Đoàn Cẩm Sơ bưng khay trong tay, hai tay nhỏ bé mềm mại bỗng dưng buộc chặc, chớp mắt nhìn chằm chằm vào cửa cung màu đỏ, trong đôi mắt phượng xinh đẹp kia, mơ hồ nổi lên một chút sát ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.