Ngoài cửa, đột nhiên có hạ nhân bẩm báo, “Chủ tử, Vưu thái y được mời tới!”
“Bổn vương không cần, thỉnh thái y trở về!” Trên giường, mặt Sở Vân Hách không chút thay đổi, giọng nói lạnh lẽo.
Hạ nhân ngẩn người, hơi chần chờ một chút, đành phải đáp, “Dạ!”
Nghe tiếng bước chân ngoài cửa dần dần đi xa, Đoàn Cẩm Sơ khó nén nổi sốt ruột, nhưng mà, cổ họng lại khô khốc nhất thời không nói ra lời, đành phải trừng mắt, tức giận nhìn chằm chằm Sở Vân Hách.
Hòa hoãn một lát, cảm giác tốt hơn một chút, nghiêng mắt nhìn chén thuốc đang đặt ở trên bàn, Đoàn Cẩm Sơ đi tới dò xét nhiệt độ, sau đó bưng lên đi trở về bên giường, ngồi xuống bên cạnh người Sở Vân Hách, cúi đầu múc một muỗng, rồi đưa đến bên miệng hắn, nhẹ nhàng nói: “Thuốc vẫn còn ấm, uống một chút đi!”
“Bát đại gia. . . . . .” Đoàn Cẩm Sơ chần chờ một chút, hơi giật mình nhìn hắn.
Sở Vân Hách nghiêng mặt qua, nhìn về phía những người khác, nói với âm thanh lạnh lùng: “Toàn bộ lui ra!”
“Da, chủ tử! Nô tài ( nô tì ) cáo lui!”
Sau khi quản gia, Tiểu Xuyên Tử, bốn nha hoàn cùng nhau dập đầu liền nối đuôi nhau lui ra, vòng qua bình phong thì quản gia quay đầu lại, nhìn thấy Đoàn Cẩm Sơ đang đờ đẫn, nhíu lông mày thấp giọng nói: “Tiểu Sơ Tử, đi thôi!”
“Ta không đi!”
Đoàn Cẩm Sơ quay đầu lại nói, rồi từ trên giường đứng lên, nhìn Sở Vân Hách, đôi môi mềm mại hơi trề ra, “Nhiệm vụ của ta còn chưa hoàn thành đâu!”
“Bổn vương không thể nào uống thuốc! Về chuyện của ngươi và Cửu công chúa, bổn vương sẽ thay ngươi xử lý!” Tiếng nói của Sở Vân Hách lạnh nhạt đều đều, thậm chí không nghe ra được một tia phập phồng, vẻ mặt vĩnh viễn đều là lãnh lạnh nhạt đạm, dứt lời, lại nói: “Sắc trời không còn sớm, Nghiêm Du, an bài Tiểu Sơ Tử ở một buổi chiều, sáng sớm ngày mai trở lại cung!”
“Dạ, chủ tử!” Quản gia Nghiêm Du khom người trả lời.
“Không được!” Đoàn Cẩm Sơ đột nhiên lên tiếng, nhìn chằm chằm Sở Vân Hách, thở hổn hển nói, giọng điệu kiên định không dứt, “Ngươi nhất định phải uống thuốc! Nếu không, ngươi giết ta là được rồi!”
Nghiêm Du chấn động, giương mắt kinh ngạc, nhất thời sợ hãi đứng yên ở tại chỗ.
Sở Vân Hách chậm rãi nheo mắt lại, giọng nói trở nên âm trầm, “Tiểu Sơ Tử, người nào cho ngươi lá gan lớn như vậy, dám ra lệnh uy hiếp bổn vương? Ngươi cho rằng là bổn vương sẽ không giết ngươi sao?”
“Vậy ngươi mau giết a, mới vừa rồi tại sao ngươi lại cầu xin tên khốn kiếp kia tha ta? Ta vừa lúc cũng không muốn sống nữa!” Đoàn Cẩm Sơ nâng cằm, khí thế hùng hổ gầm nhẹ nói.
Con người, một khi không sợ cái chết, thì cái gì cũng không sợ!
“Càn rỡ!”
Sắc mặt Sở Vân Hách rốt cuộc cũng trở nên xanh mét, một chưởng đập vào mép giường, âm u lạnh lùng quát: “Toàn bộ mau cút cho bổn vương!”
Nghiêm Du run lên, vội vàng xoay người chạy ra ngoài cửa.
Đoàn Cẩm Sơ cắn răng, đặt chén thuốc đang cầm trong tay lên trên bàn nhỏ ở đầu giường, sau đó nghiêng mình đi đỡ Sở Vân Hách, cùng lúc nói: “Ta không cút! Tùy ngươi xử lý chuyện của ta như thế nào, tùy ngươi xử trí ta ra sao, dù sao hôm nay ngươi nhất định phải uống thuốc!”
“Tiểu Sơ Tử ngươi. . . . .” Sở Vân Hách mím chặt môi, nhìn nàng đang gần trong gang tấc, nghiêng đầu qua chỗ khác, “Nếu ngươi không cút, bổn vương sẽ sai người kéo ngươi ra ngoài cho A Hổ!”
“Ách. . . . .” Nghĩ đến con chó ngao Tây Tạng khổng lồ kia, Đoàn Cẩm Sơ không kiềm nổi rùng mình một cái, tay đỡ bả vai hắn hơi cứng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn co quắp nói: “Ngươi không thể cho ta một cái chết đơn giản hơn một chút sao?”
“Ai! Một lời khó nói hết. . . . . .” Đoàn Cẩm Sơ phiền muộn lắc đầu một cái, tiếp tục đỡ Sở Vân Hách, nhưng, nam nhân này quá nặng, vả lại không chút nào phối hợp với nàng, làm cho nàng phải dùng hết sức lực, nhưng mà không chỉ không có đỡ được hắn lên, ngược lại còn nhào tới trên người hắn, va chạm này, làm cho Sở Vân Hách lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, tiếp đó, chợt mở to hai mắt!
Đoàn Cẩm Sơ xấu hổ vạn phần, lập tức đứng lên, tai đỏ mặt hồng nói: “Thật, thật xin lỗi, ta, ta không phải cố ý. . . . .”
“Trước ngực của ngươi. . . . . Có vật gì đó? Tựa hồ là đụng đến bổn vương rồi!” Ánh mắt Sở Vân Hách nhìn vào ngực của Đoàn Cẩm Sơ, khẽ nhíu mày