Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng

Chương 69: Mất tích lúc nữa đêm, Bát gia tức giận



Edit: Thiên Mạn

Beta: Tình Tình

"Vậy. . . . . ." Tiểu Xuyên Tử nhất thời cũng không có chủ ý, nghe Tiểu Sơ Tử nói như vậy, dường như Nhiếp Huyền thật sự muốn giết nàng, nhưng mà, lúc này hắn lại không dám để cho nàng đi Dự Viên, huống chi chủ tử đã giao phó. . . . . . Suy tư do dự thật lâu, Tiểu Xuyên Tử nghĩ ra một phương pháp xử lí, "Tiểu Sơ Tử, ngươi cùng bọn họ đi theo ta, các ngươi chờ ở bên ngoài Dự Viên, ta đi vào bẩm báo chủ tử."

"Được!" Đoàn Cẩm sơ gật đầu tán đồng gật đầu.

Chờ ở bên ngoài Dự Viên, liếc mắt nhìn sắc trời đã trở nên mông lung, đèn lồng trên hành lang đã đốt sáng, ánh trăng như lưỡi liềm cũng đã cao, trong thiên địa, đã tràn đầy mạc sắc.

Trong phòng, Sở Vân Hách trong lúc ngủ có cảm giác khác thường, chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Tiểu Xuyên Tử vẻ mặt rối rắm đang đứng bên giường, nhàn nhạt hỏi"Có chuyện gì sao?"

"Bẩm chủ tử, Tiểu Sơ Tử ở bên ngoài Dự Viên, hắn nói thị vệ Nhiếp Huyền muốn giết hắn, hắn muốn gặp chủ tử, nô tài ngăn hắn lại rồi." Tiểu Xuyên Tử nhẹ nói.

"Nhiếp Huyền?" Sở Vân Hách chau lông mày, dừng lại một chút, nói: "Truyền lệnh Bổn vương, Nhiếp Huyền tối nay trực Dự Viên, không được đến gần Tiểu Sơ Tử một bước, nếu dám vi phạm, đưa đầu tới gặp!"

"Dạ, chủ tử!" Tiểu Xuyên Tử hành lễ thối lui.

Đoàn Cẩm Sơ nghe Tiểu Xuyên Tử chuyển cáo lời của Sở Vân Hách, trong lòng rất đắc ý, chỉ cần xác nhận không phải là Sở Vân Hách muốn giết nàng, hơn nữa bảo đảm cái mạng nhỏ của nàng sẽ không bị vứt bỏ, nàng sẽhài lòng đi theo Tiểu Xuyên Tử đi về phòng.

Nhưng mà, tất cả chuyện trong tương lai sẽ không dự liệu trước được!

Ban đêm, bóng người áo đen dùng khinh công thần không biết quỷ không hay ẩn vào chỗ ở của hạ nhân, mặt che khăn đen, hai mắt tìm được một gian phòng, nhanh như chớp cửa mở phân nửa cửa sổ ra lách người đi vào, đèn lửa trong tay sáng lên, thấy rõ gương mặt ngủ ở vị trí bên phải dựa vào tường, trong mũi hừ lạnh một tiếng, ra tay điểm huyệt đạo của nàng, sau đó chặn ngang ôm lấy thân thể nhẹ nhàng của nàng, kẹp ở dưới nách rồi từ cửa sổ nhảy ra, biến mất vào sâu trong bóng đêm.

Ánh trăng vẫn treo trên cao như cũ, hàng ngàng ngôi sao thật giống như viên hòn ngọc quý, vây quanh dưới bầu trời, lòe lòe phát sáng.

Gió theo cửa sổ bay vào phòng, thổi tới trên mặt lành lạnh, Tiểu Xuyên Tử lật người, trong miệng mơ hồ không rõ lầm bầm câu gì, lại tiếp tục lọt vào ngủ say.

Đột nhiên, trong bụng một hồi khó chịu, Tiểu Xuyên Tử híp đôi mắt mông lung buồn ngủ từ trong chăn bò dậy, nắm dây lưng quần leo xuống giường, "Xui xẻo, sẽ không phải là đau bụng chứ?"

Vội vội vàng vàng kéo chốt cửa ra chạy đi, ngồi trong nhà xí một khắc đồng hồ, Tiểu Xuyên Tử mới nhấc hai chân nặng nề bước vào cửa, tính lên giường tiếp tục ngủ, lại cảm giác miệng đắng lưỡi khô vô cùng, vì vậy, tìm đèn lửa ở trên bàn, "Xoạt!" Một tiếng đốt sáng ngọn đèn dầu, hắn rót một chén nước, ngồi trên băng ghế từ từ uống, mắt thì liếc về một đầu khác của giường!

"Ơ? Người đâu?" Tiểu Xuyên Tử cả kinh, vội để xuống chén nước xuống rồi bò lên giường, đem chăn của Đoàn Cẩm Sơ vén lên, lập tức trợn mắt hốc mồm, "Người đi đâu? Cùng nhau ngủ a, tại sao bây giờ không có?"

Tiêu Xuyên Tử kinh ngạc, đồng thời đưa tay sờ lên đệm giường, lạnh! Thế này nói rõ cái gì, nói rõ người đã sớm không thấy!

Ý thức nhảy lên vào đại não, lập tức Tiểu Xuyên Tử kinh sợ chảy mồ hôi lạnh dầm dề, sau vài giây ngốc trệ, hỏa tốc vọt ra cửa phòng, chạy gấp đến Dự Viên!

"Cẩn Nhi!"

Tiểu Xuyên Tử đưa tay đỡ khung cửa, thở hổn hển, nhỏ giọng vỗ vỗ cửa hỏi: "Chủ tử ngủ rồi sao?"

Cẩn Nhi là người canh giữ tại phòng ngoài tối nay, vừa nghe, vội từ trên giường nhỏ ngồi dậy, khoác bộ y phục mở cửa, nghi ngờ nói: "Tiểu Xuyên Tử? Thế nào? Chủ tử đương nhiên là ngủ a!"

"Xong đời, Tiểu Sơ Tử không thấy, ta đi tiểu đêm trở lại mới phát hiện, hắn vậy mà không thấy!" Tiểu Xuyên Tử lau mồ hôi hột trên trán, bởi vì chạy quá nhanh, vẫn còn thở liên tiếp.

"Cái gì?" Cẩn Nhi cả kinh, vội vàng kéo Tiểu Xuyên Tử vào phòng, thanh âm giảm cực thấp, lo âu nói: "Nếu là nô tài bình thường không thấy, bẩm báo Nghiêm quản gia là được, nhưng Tiểu Sơ Tử là người trong cung, chủ tử lại đặc biệt giao phó muốn chăm sóc, nên làm sao bây giờ? Chủ tử có vết thương trên cánh tay, cần nhất là nghỉ ngơi, có thể kéo đến sáng sớm ngày mai trở lại bẩm không?"

"Sáng sớm ngày mai? Vậy vạn nhất Tiểu Sơ Tử xảy ra chuyện thì sao?" Tiểu Xuyên Tử nhíu lông mày, chỉ cảm thấy trong lòng bất ổn, "Cẩn Nhi. . . . . ."

"Người nào ở bên ngoài?"

Nội thất đột nhiên vang lên tiếng Sở Vân Hách, hai người cả kinh, biết Sở Vân Hách đã bị bọn họ đánh thức, vội vòng qua bình phong đi vào, khom người hành lễ nói: "Nô tài đáng chết, đánh thức chủ tử rồi !"

Nến được đốt sáng, Sở Vân Hách mười phần lười biếng dụi mắt, giọng mang lãnh ý trách mắng: "Hai người các ngươi nửa đêm nói thầm cái gì? Tiểu Xuyên Tử, hơn nửa đêm ngươi tới dổi phiên thay ca sao?"

"Chủ tử thứ tội!" Tiểu Xuyên Tử vội quỳ xuống nói: "Nô tài tới là có chuyện bẩm báo chủ tử!"

"Nói!"

"Không thấy Tiểu Sơ Tử! Nô tài đứng lên đi ngoài, phát hiện hắn không biết đã đi đâu rồi, chăn cũng đã lạnh , trước lúc ngủ rõ ràng còn thấy hắn, bây giờ lại không có!" Tiểu Xuyên Tử nói xong, một đầu mồ hôi lạnh toát ra, lòng khẩn trương"Thùng thùng" trực nhảy.

"Cái gì? Ngươi nói không thấy Tiểu Sơ Tử?" Sở Vân Hách mông lung buồn ngủ lập tức đều bị kinh chạy, muốn ngồi dậy, lại quên thương trên cánh tay trái , lập tức động tới vết thương, đau đến hắn lập tức cau lại chân mày, Cẩn Nhi cùng Tiểu Xuyên Tử vội tiến tới vịn hắn, hòa hoãn một lát, mới giúp hắn từ từ ngồi dậy, lập tức lại hỏi: "Trong phòng có chỗ nào khả nghi không?"

Tiểu Xuyên Tử đáp: "Bẩm chủ tử, nô tài quan sát tất cả, không có gì khác thường a, cửa cũng đóng thật kỹ từ bên trong , chỉ có cửa sổ là mở phân nửa , bởi vì lúc ngủ trong nhà có chút nóng. . . . . ."

Sở Vân Hách nhíu lông mày, "Cửa sổ mở ra?"

Tiểu Xuyên Tử gật đầu một cái, bất an nhìn Sở Vân Hách.

Sẽ không phải là người ban ngày phóng ám tiễn bắt đi Tiểu Sơ Tử chứ? Không, sẽ không, người bên ngoài không thể nào biết rõ ràng Tiểu Sơ Tử tối nay ngủ ở chỗ nào , cảnh giới của Bát vương phủ cũng không phải là ngồi không, làm sao có thể có tặc nhân ẩn vào mà không kinh động người nào? Nếu cửa là khóa trái từ bên trong, nói rõ Tiểu Sơ Tử không phải từ cửa đi ra ngoài , chỉ có thể là cửa sổ, tuy ban ngày hắn có ý đồ chạy trốn, nhưng thế nào cũng không thể nửa đêm bỏ trốn chứ? Trong vương phủ thủ vệ tuần tra đông đảo, hắn không biết võ công căn bản tránh không khỏi , như vậy sẽ là. . . . . .

"Nhiếp Huyền đâu?" Sở Vân Hách đột nhiên hỏi, thanh âm lạnh lùng như băng, "Gọi Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền đi vào gặp Bổn vương!"

"Dạ, chủ tử!"

Tiểu Xuyên Tử ứng một tiếng liền chạy ra ngoài, lại rất nhanh lại chạy trở về, khiếp sợ nói: "Chủ tử, bọn họ đều không ở đây!"

"Đáng chết!" Sở Vân Hách lập tức lộ gân xanh, xiết chặt nắm tay tiếng "Khanh khách" vang lên, đem chăn vén lên bước xuống giường , lạnh lùng nói: "Cẩn Nhi, thay quần áo! Tiểu Xuyên Tử đi truyền lệnh Bổn vương, bảo Nghiêm quản gia chuẩn bị ngựa, chọn mười thị vệ đợi lệnh tại chỗ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.