Đoàn Cẩm Sơ đứng lên, nhìn ra phía xa xa, phía trên tường viện kia tựa hồ
mắc dây thừng, mà quần áo phơi trên dây thừng lại bị gió thổi qua vài
cái, nhìn thoáng qua màu sắc quần áo, hình như giống y phục của nha hoàn trong Bát vương phủ.
Trong đầu nàng đột nhiên toát ra một ý
tưởng táo bạo, Đoàn Cẩm Sơ siết chặt nắm tay, vòng qua dòng suối nhỏ,
len lén đi tới chân tường, dưới ánh trăng nhìn kỹ một chút, quả nhiên là y phục màu xanh nhạt của nha hoàn!
Đoàn Cẩm Sơ cảm thấy vui vẻ, thì ra viện này là nơi ở của tất cả nha hoàn của Bát vương phủ!
Đưa tay qua là có thể lấy được quần áo, Đoàn Cẩm Sơ chần chờ một lúc không
quyết, chẳng lẽ phải làm kẻ trộm một lần nữa sao? Nhưng mà, trừ phi nàng giả thành nha hoàn mới có thể xâm nhập vào Dự
Viên, nếu không những thủ vệ kia nhất định sẽ cản nàng lại, nàng sẽ
không gặp được Sở Vân Hách, sẽ không thể nói chuyện hồi cung với hắn,
đây chẳng phải là......
Sau một hồi do dự trong lòng, Đoàn
Cẩm Sơ cắn răng, thôi, không nghĩ được nhiều hơn nữa, cùng lắm thì dùng
xong sẽ lặng lẻ trả trở về!
Quyết định chủ ý xong, Đoàn Cẩm Sơ
nhìn ngó xung quanh, đây là chỗ cuối tường phủ, lúc này sẽ không có thị
vệ tuần tra tới đây, đúng là thời cơ tốt nhất để gây án, vì vậy, khẽ
kiễng chân, nàng đưa tay bắt được một cái váy liền kéo nhẹ xuống, vội
vàng ôm vào trong ngực, bởi vì có tật giật mình, nhịp tim tăng nhanh,
thân thể phát run, đứng yên tại chỗ mấy giây sau đó liền nhấc chân chạy!
Dọc theo đường đi, do quá khẩn trương nên người nàng lảo đảo, đầu đổ mồ hôi lạnh, thỉnh thoảng quay đầu lại xem phía sau lưng, chỉ sợ có người đuổi theo, cho đến khi chạy về phòng ở tạm nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Xuyên Tử còn chưa có trở lại, lau mồ hôi hột trên trán, Đoàn Cẩm Sơ giũ chiếc váy trong ngực ra, vừa thở vừa cười, trên đầu còn mang mũ, nàng
trực tiếp mặc y phục màu xanh kia vào người, hướng về phía gương đồng
nhìn trái rồi nhìn phải, quần áo hơi nhỏ một chút nhưng có thể tạm dùng
được, chỉ là nhìn kỹ hơi có chút kỳ quái, ở bên trong nàng là trang phục nam nhân, ngoài lại mặc xiêm áo nữ nhân......
Mím môi suy
nghĩ hồi lâu, Đoàn Cẩm Sơ thả búi tóc ra, ba ngàn sợi tóc thả tới thắt
lưng, sau đó đem vạt áo cắt thành một đoạn ngắn, lại đem tóc bồng bềnh
sau ót buộc thành dạng đuôi ngựa, xem ra bộ dáng như vậy còn có chút
hương vị của cô nương.
Mặc dù ăn mặc của nàng thoạt nhìn không
giống các nha hoàn khác, nhưng nàng cũng chỉ có thể thử đem ngựa chết
chữa thành ngựa sống một chút, lại ra cửa đi tới Dự Viên.
Vậy mà, đến Dự Viên mới phát hiện, trên cửa chính trừ thủ vệ không có một bóng
người, nếu nàng cứ đi vào như vậy, bọn họ thấy khác thường, nhất định sẽ cùng cản lại, nếu vậy thì đi tong rồi!
Núp ở một gốc dưới cây đa, Đoàn Cẩm Sơ vô cùng ảo não, làm thế nào để dẫn thủ vệ canh giữ ra đây?
"Tân Lan, ngươi đi thông truyền Ngọc Ngân cô nương đi, ta đi về trước để xem Tiểu Sơ Tử đã tỉnh lại chưa, hắn chưa có ăn bữa tối, một lát nữa phòng
ăn đóng cửa rồi."
"Được rồi, vậy ta đi Ỷ Lan các."
Đang
khổ cực suy nghĩ, đột nhiên nghe được tiếng của Tiểu Xuyên Tử, Đoàn Cẩm Sơ vội nhìn về phía đại môn, chỉ thấy Tiểu Xuyên Tử và Tân Lan song
song đi ra, Tân Lan đi về bên phía nam, còn Tiểu Xuyên Tử đi tới chỗ
nàng, nhất thời nàng sợ tới mức không dám thở mạnh, ôm cây đa thật chặt, động cũng không dám động.
Rốt cuộc,
Tiểu Xuyên Tử đi từng bước một đến gần, Đoàn Cẩm Sơ khẩn trương, đồng
thời lại len lén nhìn về đại môn, thủ vệ vẫn sâm nghiêm như cũ, dù cho
tránh được Tiểu Xuyên Tử, nàng vẫn là không thể vào được!
Nghe tiếng, Tiểu Xuyên Tử bước hơi chậm lại, lập tức ngẩng đầu nhìn quanh, Đoàn Cẩm Sơ ngoắc, "Nơi này, tới đây!"
"Tiểu Sơ Tử!" Tiểu Xuyên Tử nghe được thanh âm quen thuộc, cau mày, lúc này
mới nhìn về phía cây đa và cất bước đi tới, vậy mà, sau một khắc, con
ngươi lại lập tức trợn tròn, nói cà lăm không được hoàn chỉnh, "Tiểu Sơ
Tử, ngươi...... Làm sao ngươi ăn mặc như vậy? Ngươi là......
Là nữ nhân?"
"Nói nhảm! Dĩ nhiên là không phải, ta mặc y phục nha hoàn ngươi liền coi ta là nữ nhân sao?"
Đoàn Cẩm Sơ trừng Tiểu Xuyên Tử một cái, một tay kéo hắn lại gần hơn, cố nén giọng thấp xuống, "Tiểu Xuyên Tử, ngươi giúp ta đi vào Dự Viên được
không? Ta muốn gặp Vương gia, nói với hắn chuyện ta muốn hồi cung, ta
mặc y phục này là muốn trà trộn vào nhưng mà vẫn không vào được!"
"Cái gì? Ngươi vì muốn trà trộn vào đó mới mặc trang phục nữ nhân?" Tiểu Xuyên Tử kinh ngạc lần nữa.
"Đúng vậy, ta mà mặc đồ thái giám vào, những thủ vệ kia lập tức nhận ra ta
ngay! Ta bảo đảm, ta tuyệt đối sẽ không liên lụy đến bất cứ người nào
trong các ngươi, chỉ cần có thể để cho ta gặp được Vương gia, dù là ta
bị đánh cũng sẽ không khiến các ngươi bị đánh". Đoàn Cẩm Sơ vội vàng
đứng ra bảo đảm chứng minh lời thề son sắt.
"Nhưng mà, Tiểu Sơ
Tử, ngộ nhỡ chủ tử nổi giận...... Ngươi biết đó, hôm nay chủ tử
uống thuốc xong thấy rất tốt, lúc ta mới vừa đi ra, cảm xúc của chủ tử
không nhìn rõ là tốt hay xấu, hôm nay An Tuyên vương cùng An Bình vương
vừa tới một chuyến, sau khi bọn họ đi, chủ tử cũng không nói chuyện gì
cả, nếu biết ngươi lại tự ý xông vào, chỉ sợ......",Tiểu Xuyên Tử
nhíu mày lại, ấp a ấp úng, tỏ vẻ rất là khó xử.
Đoàn Cẩm Sơ gấp gáp, lắc lắc cánh tay Tiểu Xuyên Tử, mở giọng khóc cầu xin:
"Ai nha, không sao đâu, Tiểu Xuyên Tử, ngươi thương xót dùm ta đi! Ta muốn
hồi cung, không phải là vì sợ người khác nói xấu chủ tử của ngươi sao,
ngươi đối với ta rất tốt không phải sao? Giúp ta một lần, chỉ một lần
thôi, đại ân đại đức của ngươi ta suốt đời không quên đâu!"
"Tiểu Sơ Tử......" Tiểu Xuyên Tử do dự, dừng lại nửa khắc, mới nói:
"Được, ta giúp ngươi một lần này, chỉ cần ngươi đừng hại ta bị chủ tử
cắt đầu là được!"
"Hì hì, bảo đảm sẽ không đâu! Nếu như hắn giận
muốn giết ngươi, ta sẽ cùng chết với ngươi!" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoạn Cẩm Sơ lập tức tràn ra vẻ vui sướng, tiếng nói cũng phát ra càng
ngọt ngào yêu kiều.
Tiểu Xuyên Tử ngẩn người, kinh ngạc nhìn Đoàn Cẩm Sơ, thật lâu cũng không nói được lời nào, đột nhiên trong nháy mắt, hắn giống như hiểu được nỗi lòng riêng của chủ tử, nhớ một ngày kia,
Tiểu Sơ Tử dũng cảm dám nhảy ra cùng An Bình Vương gia đối kháng, nói
hắn quan tâm chủ tử, một câu nói này, lúc ấy gây xúc động không chỉ là
những hạ nhân bọn hắn, còn có cả chủ tử......
"Tiểu Sơ Tử,
không cần ngươi chết theo ta, ta chỉ hi vọng ngươi có thể làm cho chủ tử vui vẻ, chủ tử đã bị lạnh nhạt mười sáu năm, trong lòng người rất khổ,
rất khổ......" Trong mắt Tiểu Xuyên Tử thoáng hiện chút nước mắt,
khẽ cúi đầu, nâng tay áo lên lau lau rồi hạ xuống, sau đó nói: "Ngươi
cúi đầu xuống, đi theo ta."
"A, được." Đoàn Cẩm Sơ gật đầu, lẳng
lặng đi theo sau lưng Tiểu Xuyên Tử, mười ngón tay dùng sức xoắn ở chung một chỗ, chỉ cảm thấy tâm chính mình cũng theo đó biến thành chua sót, khó chịu đến cực điểm.
"Đây là ai?”
Đỉnh đầu đột nhiên vang lên tiếng của thủ vệ, Đoàn Cẩm Sơ kinh sợ, đầu lại
hạ thấp xuống vài phần, do khẩn trương nên lòng bàn tay toát ra mồ hôi,
lại nghe Tiểu Xuyên Tử trấn định tự nhiên nói: "Đây là Sơ Nhi, nha hoàn
này ta mới chạm mặt, nha đầu này rất biết xoa bóp nắn vai, ta mang đến
hầu hạ chủ tử."
"A, sao mà cách ăn mặc này lại vô cùng tùy tiện như vậy? Ngẩng đầu lên!" Thủ vệ kia gật đầu một cái, rất là hồ nghi nói.