Tiểu Xuyên Tử rõ ràng tức giận, trong giọng nói rất là không vui: "Thế nào, ngay cả người mà
Tiểu Xuyên Tử ta mang tới cũng muốn tra sao?"
Thủ vệ bị sặc, cau
mày chần chờ không quyết định, Tiểu Xuyên Tử là người hầu hạ bên cạnh
vương gia, là người có thể nói chuyện với vương gia, nếu làm hắn mất
hứng, thổi một cái gió bên tai, như vậy bọn họ...... Suy nghĩ một
chút, cuối cùng thỏa hiệp nói: "Vậy vào đi!"
Đã được như nguyện
vào Dự viên, cảm giác của Đoàn Cẩm Sơ giống như đang đánh trận, toàn
thân cũng mệt mỏi. Vừa trộm y phục, vừa thay đổi cách ăn mặc, vừa lén
lút dò thám, xúi giục Tiểu Xuyên Tử, khẩn trương gian nan thông qua thủ vệ...... Tóm lại, vì muốn gặp mặt Sở Vân
Hách một lần, coi như bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào nàng cũng dùng qua!
"Tiểu Sơ Tử, ta đi vào trước nói một tiếng với chủ tử, ngươi ở bên ngoài chờ
ta." Hai người dừng lại ở trước phòng, Tiểu Xuyên Tử giao phó nói.
"Ách, không được ah..., không phải ngươi vừa mới nói là hắn muốn đuổi ta đi
sao? Tự ta trực tiếp đi vào tốt hơn." Đoàn Cẩm Sơ khẽ nhíu mày lại, nói
xong liền trực tiếp đẩy mở cửa, gấp đến mức Tiểu Xuyên Tử muốn kéo lại
cũng kéo không được, suýt kêu lên tiếng, lại vội bụm miệng, mặt đầy lo
âu tay nắm chặt lại.
Đoàn Cẩm Sơ cúi đầu, rón rén đi vào phòng
trong, Cẩn Nhi cùng Huệ Nhi đang hầu hạ Sở Vân Hách rửa chân, nghe được
có người đi vào, cả hai người nghiêng mặt nhìn, trong mắt lộ ra vẻ nghi
ngờ, Cẩn Nhi mở miệng, "Ngươi ——"
"Nô tỳ ra mắt Vương gia!"
Đoàn Cẩm Sơ vội vàng quỳ xuống, ánh mắt cúi nhìn mặt đất, thanh âm thỉnh an nhỏ như muỗi kêu.
Trong lòng Sở Vân Hách kêu"lộp bộp" một cái, vốn là đang cúi đầu tập trung
tinh thần xem sách, đôi mắt chậm rãi ngẩng lên, ngừng ở bóng người mặc
đồ màu xanh quỳ ở cạnh bình phong bên kia.
"Tiểu......" Đầu
tiên là môi mỏng trương lên, sau một khắc, con ngươi kịch liệt co rút
lại, trong mắt xẹt qua từng đạo khiếp sợ, quyển sách trên tay "Bốp!" một tiếng rơi xuống trên mặt đất!
"Chủ tử!"
Cẩn Nhi và Huệ
Nhi đang nghiên cứu người tới là ai, bất thình lình nghe được một tiếng
vang, vội nhìn về phía Sở Vân Hách, bất ngờ thấy ánh mắt hắn ngây ngốc,
không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nha hoàn kia, trong bụng hai người căng thẳng, lại nhìn sang lần nữa, trong một lúc bất chợt sáng tỏ, kinh hãi
đến mức nói không ra lời!
"Cẩn Nhi và Huệ Nhi, thu thập xong thì lui ra đi!"
Sau lưng vang lên âm thanh mát lạnh lạnh nhạt của Sở Vân Hách, hai người
ngoái đầu nhìn lại, lại thấy hắn đã cúi đầu xuống nhặt quyển sách bị
rơi, ánh mắt lại trở về trên sách, gương mặt tuấn tú vô cùng bình tĩnh,
không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì.
"Dạ, chủ tử!"
Cẩn Nhi và Huệ Nhi nhìn nhau, vội cầm lấy vải bông, cẩn thận lau sạch sẽ nước đọng trên chân Sở Vân Hách, sau đó đỡ chân của hắn
dậy, hầu hạ hắn tựa vào trên nệm êm đầu giường.
"Chủ tử, nô tỳ cáo lui!"
Hai người khom mình cáo lui, đi qua bình phong bước chân hơi dừng lại một chút, sau đó nhanh bước rời đi, khép cửa từ bên ngoài.
"Cẩn Nhi, Huệ Nhi!"
Nghe được tiếng cửa mở, Tiểu Xuyên Tử kích động lập tức chạy đến, Cẩn Nhi và Huệ Nhi bị dọa sợ, vội lôi kéo Tiểu Xuyên Tử đi tới bên cạnh, vừa đi
vừa nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Sơ Tử có chuyện gì vậy? Nàng là...... nàng là nữ nhân sao?"
"Không phải vậy, nàng......"
Yên
lặng quỳ trên mặt đất, nghe tiếng bước chân phía ngoài dần dần đi xa,
Đoàn Cẩm Sơ vẫn như cũ nhìn mặt đất không dám ngẩng đầu, trong lòng cũng không biết tại sao lại trở nên khẩn trương, chỉ cảm thấy trống ngực đập "thình thịch" cuồng loạn, cơ hồ sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Mặt
dù mắt của Sở Vân Hách nhìn chằm chằm sách, nhưng một chữ cũng không
nhìn được, tay trái nhanh chóng níu chặt áo ngủ bằng gấm đắp ở trên
người, cuốn sách trong tay phải đã bị bóp biến hình, hết sức che giấu vẻ mừng rỡ như điên, hiện tại chỉ còn lại hai người bọn họ, một chút rơi
vào đáy mắt, ánh mắt nhẹ nhàng, nhìn không chuyển mắt về phía Đoạn Cẩm
Sơ, cố làm ra vẻ bình tĩnh, trong tiếng nói mơ hồ lộ ra mấy phần kích
động khó tả: "Đứng lên đi!"
"Dạ!"
Đáp nhẹ một tiếng, Đoàn
Cẩm Sơ chậm rãi đứng dậy, đôi mắt vẫn rũ xuống, co rúm lại nơi bình
phong, không dám làm một cử động nhỏ nào, vốn là muốn nói, muốn bàn
chuyện, nhưng vào thời khắc này lại đột nhiên quên hết toàn bộ, cảm giác bất an, thấp thỏm không dứt.
Sở Vân Hách nhìn nàng, môi mỏng cong nhẹ, "Cúi đầu làm cái gì? Tới đây!"
"Không, không qua!" Nghe vậy, trong bụng Đoàn Cẩm Sơ càng khẩn trương hơn, bật thốt lên lời cự tuyệt.
"Hả? Không chịu tới đây, vậy ngươi đến phòng bổn vương làm gì? Thủ vệ phía
ngoài lại ngay cả người cũng trông không nổi, trong phòng bổn vương
không nuôi phế vật, ngày khác toàn bộ chờ bị đánh chết đi!" Khóe miệng
Sở Vân Hách nâng lên một nụ cười, bộ mặt phớt tỉnh phát ra cảnh cáo nồng đậm cùng nhắc nhở.
Quả nhiên, một câu nói ra, Đoàn Cẩm Sơ lập
tức đi tới, đứng ở bên giường nhìn về hắn, quyết nâng cái miệng nhỏ nhắn bất mãn nói: " Không được đánh chết bọn họ!"
Cằm dưới khẽ nâng,
giật mình nhìn người trước mắt, ánh mắt ở trên mặt của nàng dừng lại
thật lâu, sau đó nở nụ cười khi thấy hai má nàng đỏ ửng, nàng không được tự nhiên quay mặt đi, môi hồng nhô cao hơn, "Không cho nhìn!"
"Ngươi...... Rốt cuộc là......" Sở Vân Hách lầm bầm hỏi, nhịp tim
tăng nhanh, vô cùng khẩn trương hỏi không ra một câu đầy đủ.
"Ta
là......" Hai chữ đi ra ngoài, Đoàn Cẩm Sơ lại đột nhiên dừng lại,
rối rắm ở trong lòng không được tự nhiên cùng với hắn tức giận đầy bụng, nàng cắn chặt dưới môi, bị tức giận mà nói:
"Nô tỳ là nha hoàn mới tới, không phải là thái giám Tiểu Sơ Tử trong miệng vương gia, nô tỳ gọi là Sơ Nhi!"
Sở Vân Hách lại ngây ngốc, ngừng một lát mới phản ứng được, gương mặt tuấn tú hơi trầm xuống, một tay chế trụ cổ tay trắng của Đoàn Cẩm Sơ, kéo
nhẹ một cái làm nàng liền ngã xuống ở trước người hắn, đỉnh đầu vang lên âm thanh nóng bỏng của hắn, "Sơ Nhi phải không? Nếu là nha hoàn, Bổn
vương liền không khách khí!"
"Hả? Thế nào không...... Ngô ngô......"
Đôi môi bị lấp, nụ hôn của hắn tới vô cùng mãnh liệt, ôm lấy nàng thật chặt giam cầm ở trước ngực, không cho nàng một cơ hội cự tuyệt, lưỡi bá đạo ở trên làn môi nàng liếm qua cọ sát lẫn nhau, hắn không kìm lòng được tận tình phát tiết trên người nàng, giữa lúc nàng mơ mơ màng màng, hắn đã
mở hàm răng nàng ra, lưỡi trơn trợt cuốn lấy toàn bộ ngọt ngào trong
miệng nàng, cái hôn này, bá đạo mà không thiếu dịu dàng, rừng rực mà
không mất triền miên, hắn vô cùng tham luyến thưởng thức mùi vị ngọt
ngào của nàng, chưa bao giờ có một nữ nhân làm hắn có cảm giác ý loạn
tình mê như vậy!
Nụ hôn của hắn, làm nàng khiếp sợ cùng hốt
hoảng, sau ót bị tay hắn giữ lại, đôi tay cũng bị hắn kiềm chế, tránh
không ra, trốn không thoát, khi hắn hôn sâu ở bên trong, tinh thần nàng
dần dần mất đi, xụi lơ ở trong lòng hắn, bị động để hắn đòi lấy, trong
đại não chỉ còn lại có trống không, nhiệt độ trong cơ thể cũng nóng lên
kịch liệt, một cỗ khát vọng dẫn dắt nàng, làm nàng không tự chủ được
muốn nhiều hơn......
Bàn tay to của hắn, chẳng biết lúc nào đã buông lỏng nàng ra, lặng lẽ bò lên lưng của nàng......
"Ừ......"
Không kìm hãm được tràn ra một tiếng yêu kiều, hô hấp dồn dập, Đoàn Cẩm Sơ
đột nhiên thanh tỉnh, trợn tròn cặp mắt nhìn hắn, rõ ràng cảm thụ bàn
tay to của hắn chạy ở trên người nàng, từ bụng của nàng từng điểm từng điểm dời lên trên......