Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng

Chương 97: Sở Vân Hách, chàng cút ngay cho ta!



Đoàn Cẩm Sơ quyết quyết cái miệng nhỏ nhắn, đưa tay ôm lấy hông Sở Vân Hách, "Đừng đánh nữa mà, thật là đau."

"Vậy không cho nàng gạt ta nữa, có chuyện gì hãy cùng ta nói rõ đầu đuôi gốc ngọn, đừng bốc đồng tự mình làm chủ, biết không?" Sở Vân Hách giương nhẹ môi cười, ôm nàng ngồi lên đùi hắn, dịu dàng nói.

"Cái này...... Hình như có chút khó khăn." Đoàn Cẩm Sơ vẻ mặt rối rắm, dù nàng có thẳng thắn chuyện Thiên Anh, cũng không thể nói ra chuyện nàng là cô gái xuyên qua chứ? Không được, hắn sẽ xem nàng như nữ quỷ đội lốt người......

"Sơ Nhi!" Sở Vân Hách cau mày, không vui nói: "Không phải nàng yêu ta rồi sao? Hay là...... Nàng vốn dĩ không yêu ta, mà đang lợi dụng ta cái gì?"

"À? Sao chàng lại nói vậy? Ta muốn lợi dụng chàng cái gì? Ta có thể lợi dụng chàng cái gì?" Đoàn Cẩm Sơ nhất lăng, lập tức thất kinh hỏi.

Sở Vân Hách híp mắt lại, nhìn chằm chằm nàng hỏi, "Nàng nữ giả nam trang lẻn vào trong cung làm thái giám, mục đích của nàng là gì? Ai giúp nàng lừa dối tiến vào?"

"Vân Hách, ta......" Đoàn Cẩm Sơ nhất thời ngơ ngẩn, ngơ ngác nhìn Sở Vân Hách, ngày này rốt cuộc đã đến, chàng biết mình là nữ nhi, sao có thể không hỏi? Chẳng qua là, mình phải trả lời sao đây?

"Sơ Nhi, nàng yêu ta thật lòng sao?" Sở Vân Hách lại nhẹ giọng hỏi, ánh mắt thâm thúy khóa chặt nàng lại, tìm trong mắt nàng bất kỳ phản ứng tinh tế nào.

Nghe vậy, Đoàn Cẩm Sơ ánh mắt buồn bã, xoay mặt đi, khóe môi nâng lên cười tự giễu, "Không yêu, vấn đề của chàng cũng vậy ta không hồi đáp được, chàng cứ trực tiếp giết chết ta theo đúng luật pháp cung quy đi!"

"Đoàn Cẩm Sơ!" Tay Sở Vân Hách chợt ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của nàng, nhìn nàng chằm chằm, không thể tin hỏi: "Nàng đây là không tín nhiệm ta? Cho rằng ta biết bí mật của nàng, sẽ không tha nàng, còn khích tướng ta sao?"

"Không! Là ta thật không có cách nào trả lời chàng! Ta nói, ta mất trí nhớ, ta vừa tỉnh lại liền phát hiện mình là thái giám, trong phòng vây đầy thái giám, bọn họ nói ta té xỉu, là tiểu Xuyên tử cõng ta về, bọn họ nói ta tên là tiểu Sơ tử, nguyên danh gọi là Đoàn Cẩm Sơ, nói ta mười bảy tuổi, đến khi bọn họ đi hết, ta tắm mới phát hiện ra thân thể mình là nữ nhi, thật ra ta cái gì cũng không biết, cái gì cũng không nhớ! Ta không biết ta vì sao muốn vào cung, không biết thân phận thật của ta ra sao, hơn nữa chàng thê thiếp thành đoàn, ta thật sự không thể tiếp nhận, cho nên, ta muốn yêu mà không dám yêu, cho nên ta mới gạt chàng!"

Đoàn Cẩm Sơ thần tình trở nên kích động, bộc bạch tâm sự, nói xong, hốc mắt lệ đã dâng tràn, hít sâu một hơi, lại nói tiếp: "Vân Hách, nếu ta đã như vậy, chàng thích ta như cũ, yêu ta như cũ được sao, giờ đây, ta cầu xin chàng một chuyện, chàng giúp ta xuất cung đi, thả ta, để cho ta đi xa hẳn nơi này có được không? Ta không phải là ngu ngốc, ta biết rõ, ta đây cải trang lén lút xâm nhập vào hoàng cung nhất định có bí mật gì không thể cho ai biết, ta không muốn làm, ta cũng không muốn tham dự vào bất cứ việc gì nữa, ta chỉ muốn cuộc sống an bình. Ta cầu xin chàng, hoặc là thả ta đi, hoặc là giết chết ta chấm dứt hậu hoạn cho xong!"

"Không được! Sơ Nhi, ta thật vất vả mới phát hiện nàng là nữ nhi, thật vất vả mới có thể cùng nàng yêu nhau, ta sao có thể để nàng đi? Làm sao có thể giết chết nàng được chứ?"

Đôi mắt Sở Vân Hách sắc sâu lệ dọa người, hai ngón tay nâng cằm Đoàn Cẩm Sơ lên, trầm giọng nói: "Sơ Nhi, ta bất kể thân phận nàng có như thế nào, cũng không quản nàng có thể khôi phục trí nhớ hay không, nhưng mà ta nói cho nàng biết, ta muốn cưới nàng! Nàng hãy đáp ứng ta một chuyện, chờ ta hồi kinh đã, ở yên trong cung thật tốt. Nàng hãy nhớ, sau khi ta đi cho dù nàng ở đây nhớ ra tất cả, nếu trong lòng nàng thật sự có ta, vậy đừng làm bất kỳ việc gì khiến cho ta đau đớn tâm can, bất luận mục đích nàng lẻn vào trong cung là gì, chỉ cần không phải giết người phóng hỏa, thương thiên hại lý, như vậy, ta đều có thể vãn hồi cho nàng, hàng vạn hàng nghìn lần đừng đặt nàng và ta vào thế đối lập không thể đối mặt nhau!"

"Ta không muốn, ta cái gì cũng không muốn làm, ta chỉ muốn một cuộc sống đơn giản cùng nam nhân ta yêu, chỉ muốn vui vẻ sống qua ngày. Vân Hách, chàng có biết hay không, ta chỉ sợ thân phận ta đối lập với chàng, chỉ sợ kiếm trong tay chàng có một ngày sẽ chỉ vào ta. Vân Hách, ta sẽ không làm thích khách, ta cũng không muốn làm thích khách, hoàng thượng là phụ hoàng của chàng, ta sao có thể làm ra chuyện để cho chàng thương tâm đây? Chàng có tin tưởng ta không?" Đoàn Cẩm Sơ lệ rơi đầy mặt, nhớ tới mục đích Thiên Anh phái nàng vào cung, nàng không ngừng lắc đầu, nàng không muốn trông nom những chuyện kia, một chút cũng không muốn bị cuốn vào!

Đôi tay Sở Vân Hách nâng mặt nàng lên, nhìn vào mắt nàng, gật đầu một cái, sáng tỏ nói: "Sơ Nhi, ta tin tưởng nàng, nàng ngoan ngoãn chờ ta trở lại, đừng sợ, dù là trời sập xuống, cũng có ta chống đỡ cho nàng, ta sẽ làm trượng phu nàng, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc!"

"Được, ta chờ chàng, chàng phải mau chóng trở lại." Đoàn Cẩm Sơ nghẹn ngào thanh âm, giơ tay lên lau nước mắt, thuận tiện cong cái miệng nhỏ nhắn kháng nghị nói: "Nhưng mà, ta không muốn gả cho chàng, chàng có cả đống lão bà!"

"Ách......" Sở Vân Hách ngẩn người, gương mặt tuấn tú lập tức tối sầm, "Như vậy sao được? Sao nàng lại không gả cho ta? Nàng là thái giám ta không có cách nào muốn nàng, nàng đã là nữ nhân, ta sao có thể buông tay? Chỉ vì nghĩ tới cái người thái giám Bất Nam Bất Nữ nàng, mà ta thật lâu không cùng cơ thiếp trong phủ chung phòng rồi, nàng nói đi, nàng phải bồi bổ ta sau khi trở lại thế nào đây?"

"Không được! Sau khi chàng rời khỏi đây nhất định là có quan địa phương tiễn đưa cho chàng nữ nhân xinh đẹp thị tẩm, chàng đụng người khác thì đừng mơ tưởng trở lại bên ta, ta kiên quyết không cùng người khác chung thị nhất phu! Đây là nguyên tắc của ta!" Đoàn Cẩm Sơ lắc đầu, cau mày, nghiêm trang nói.

"Hử? Nàng còn có nguyên tắc này?" Sở Vân Hách vừa ngẩn người, sau đó không chút nghĩ ngợi mà nói: "Được, ta hiểu rồi, ta sẽ giữ mình trong sạch."

"Thật? Chàng sẽ không gạt ta chứ? Ta nói trước, bất cứ lúc nào, chỉ cần chàng chạm qua người khác, thì vĩnh viễn đừng mơ tưởng ta sẽ ở lại bên cạnh chàng!" Đoàn Cẩm Sơ có chút hoài nghi bĩu môi, lập lại nói rõ ràng.

Vẻ mặt Sở Vân Hách nghiêm túc, nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ một lúc lâu, hỏi dò: "Ý nàng là, nếu ta muốn nàng gả cho ta, phải phân phát tất cả cơ thiếp, chỉ cưới một mình nàng sao?"

"Đúng, không sai, còn vị hôn thê đó của chàng nữa, ta cũng không thể tiếp nhận!" Đoàn Cẩm Sơ gật đầu một cái, khẳng định nói.

"Sơ Nhi, tư tưởng nàng sao quái dị như thế? Nam nhân Tam Thê Tứ Thiếp rất bình thường a, cái này thì có gì mà không thể tiếp nhận? Từ tiểu thư là do phụ hoàng tứ hôn, chánh phi vị đã định, nhưng ta có thể lập nàng làm trắc phi mà, ta có thể chỉ sủng ái một mình nàng, cho nàng tất cả đặc quyền trong vương phủ, trừ danh phận khác biệt trên, thật ra là cùng chánh phi ngồi ngang hàng, như vậy cũng không được sao?" Sở Vân Hách thật có chút không hiểu, tiến một bước giải thích.

Nghe vậy, Đoàn Cẩm Sơ quả thật giận điên lên, thất vọng tuyệt vọng cực độ, đánh cả người ở Vân Hách từ trên xuống dước, đem hắn vừa lôi vừa kéo đuổi ra, "Chàng chàng...... Chàng tức chết ta rồi! Sở Vân Hách, chàng cút ngay cho ta! Cổn đản! Quỷ tài muốn gả cho chàng, quỷ tài muốn làm trắc phi chàng, ta Đoàn Cẩm Sơ đời này dù có gả cho tên ăn mày, cũng không thèm vị trí trắc phi của chàng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.