Tuyệt Sắc Truyền Kỳ: Nguyệt Lạc Hồng Trần

Chương 13: Hoa Tiển cung





Hoa Tiển cung trong hoàng cung của Tiển quốc, là tẩm cung hoàng đế, hoàng đế hàng ngày ở nơi này xử lý quốc sự. Vài năm nay ở nơi nay, vì chưa từng sắc phong phi tần, Hoa Tiển cung thành nơi Tào Thịnh thường xuyên đến nhất. Hắn đọc sách học tập, phê duyệt tấu chương, triệu kiến quan viên, tiếp kiến sứ giả ngoại quốc cùng với cử hành lễ nghi cung đình và gia yến. Đương nhiên, cái gọi là gia yến, thành viên cũng chỉ có hắn với đệ đệ duy nhất Tào Dục. Vị đế vương trẻ tuổi này, từ nhỏ liền theo cha chinh chiến, kế thừa làn gió sấm vang chớp giật của phụ thân; lại thông minh từ nhỏ, sáng tạo nhanh nhẹn, học thức uyên thâm rộng lớn; từ sau khi thành công tổ chức khoa cử đề bạt nhân tài cùng việc khiến Dục vương thu lại quân quyền, hoàng uy của hắn dâng lên ở trong các đại thần.
Vì muốn tiến thêm một bước củng cố hoàng quyền, làm suy yếu hai đại thế lực, sau khoa cử hắn chủ trì lần đầu tiên từ khi vào chỗ tới nay, Tào Thịnh lại bắt đầu bày ra phương thức tuyển chọn mới - Vạn Bác Hội.
Vạn Bác hội, người vạch ra là Tào Thịnh, người hiệp trợ là Hàn Dư, Tào Dục. Tân sĩ tham gia chia làm hai loại: văn sĩ và võ sĩ.
Tân sĩ là những văn võ sĩ chỉ mới thông qua thi hương mà chưa thông qua thi hội, cũng có thể là học sĩ được đề cử từ khắp các phủ; vì tránh cho hai đại thế lực mãnh liệt phản đối, hoàng đế lại thêm một điểm: hoặc từ quan viên tam phẩm trở lên tiến cử.
Bởi vì trong khoa cử có không ít người của hai đại thế lực, mà tạm thời lựa ý hùa theo bọn họ, hoàng đế cũng chỉ khâm điển Hàn Dư làm trạng nguyên, thám hoa cùng bảng nhãn là môn sinh của Tư Mã gia cùng Hồ gia. Trước đó hoàng đế nghĩ thông suốt mà tổ chức sự kiện tài năng và học vấn này, từ giữa phát hiện càng nhiều nhân tài.
Trong Vạn Bác hội, văn võ sĩ đều phải trải qua 3 đạo khảo hạch, áp dụng tầng tầng quy định thi đấu. Văn sĩ đều phải trải qua đạo thứ nhất là biểu lộ bản thân, văn sĩ có thể đem kỹ năng, am hiểu của mình bày ra; đạo thứ hai là luận sách, cuối cùng là một đạo từ hoàng đế ngay tại chỗ ra đề tài. Võ sĩ đạo thứ nhất là cưỡi ngựa bắn cung, đạo thứ hai là đấu võ, đạo cuối cùng cũng từ hoàng đế tại chỗ ra đề mục.
Sau nửa năm tỉ mỉ chuẩn bị, hoàng đế đưa Vạn Bác hội công bố trong triều đình, mặc dù sớm đoán được hai đại thế lực sẽ phản đối, nhưng bởi vì tân sĩ có thể từ quan viên tam phẩm trở lên tiến cử, cùng Hàn Dư khéo léo biện bạch, cùng hoàng đế “Ý trẫm đã quyết”, Tư Mã Lăng Phong cùng Hồ Tường cũng đành phải thuận theo.
Tiếp đó, chúng quan lại bắt đầu nghị luận quan chủ khảo Vạn Bác hội nên để ai làm. Ngồi trên cao, hoàng đế đầu tiên là im lặng, nhìn những người đó tranh giành tiến cử, hắn âm thầm đem tên ghi nhớ trong lòng, phải biết rằng, hai đại thế lực đều ăn sâu bén rễ, nếu hắn muốn nhổ cỏ tận gốc là không có khả năng, nên hắn muốn từ từ làm suy yếu bọn họ.
Dưới điện Tư Mã Lăng Phong cúi đầu, dùng dư quang quét một chút qua hoàng đế ngồi trên cao kia, thầm nghĩ chủ tử so với trước kia càng không dễ ứng phó rồi, về sau cần phải tận lực thu lại mũi nhọn, ít gây chuyện mới là đạo lý người khôn giữ mình. Tư Mã Lăng Phong hai đời hầu hạ quân chủ, đã trải qua ba triều thống nhất, cũng là người từng trải, là người lòng dạ sâu sắc, cá nhân hắn trừ bỏ mọi người đều biết là phong lưu háo sắc, khuyết điểm khác đều che dấu rất tốt, nhưng nữ nhân liên quan đến hắn, người người kiêu căng ngang ngược, rước lấy không ít thị phi, làm Tư Mã Lăng Phong đau đầu không thôi.
Sau khi bọn quan viên còn đang tiến cử, hoàng đế không tiếng động ra một lệnh, thái giám bên cạnh dĩ nhiên tuyên chỉ: “Chúng thần nghe lệnh, giám khảo Vạn Bác hội có trách nhiệm trọng đại, trẫm đã quyết định, Công bộ Thị lang Hàn Dư làm quan chủ khảo thi văn, Binh bộ Thượng thư Dục vương làm quan chủ khảo thi võ, Hàn lâm viện thị độc học sĩ Trương Sĩ Lâm làm phó giám khảo thi văn, Binh bộ Thị lang Vi Thạch làm phó giám khảo thi võ. Khâm thử!”
“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Nghe một trận tiếng hô không đều vang lên, Tào Thịnh lạnh lùng cười, người hắn chọn, đều đã qua khảo nghịêm trung thành với mình và tận tâm làm quan thanh liêm vì dân, yêu dân. Chỉ cần làm giám khảo, những người này nhất định sẽ gúp hắn lựa chọn một đám hiền sĩ không có đảng phái. Thánh chỉ đã ban xuống, hắn cũng không tin kẻ nào dám ngang nhiên kháng chỉ, nếu có chút trái lệnh thì rất tốt, vừa vặn lấy làm đối tượng để giết gà doạ khỉ.
Tức thì miễn cưỡng cười: “Chúng thần còn gì tấu?”
Dưới điện Tư Mã Lăng Phong trầm mặc, mà Hồ Tường cũng không biết đang nghĩ đến cái gì.
Thấy không có người ứng tấu, hắn liền đứng dậy, thái giám hô to: “Bãi triều!” Trong lúc mọi người quỳ lạy, Tào Thịnh cất bước mà đi.
Mới ra cửa điện, Tào Thinh liền gọi Tiểu Lục gần bên người, thấp giọng nói: “Ngươi nhanh đi ra ngoài thầm mời Dục vương cùng Hàn Dư tới Hoa Tiển cung nghị sự.”
Trở lại Hoa Tiển cung, Tào Thịnh chỉ cảm thấy hưng phấn, hắn khẩn cấp muốn nhìn đến Vạn Bác hội rầm rộ. Cao hứng rất nhiều nhưng hắn vẫn còn một chút lo lắng, phải biết rằng, hoàng bảng chỉ có một, mà thiên hạ nhiều người chạy đến kinh thành như vậy, đảm bảo ổn định an toàn là việc quan trọng nhất. Nhấp một ngụm trà, hắn tỉ mỉ nghĩ: “Nay, người phụ trách phòng thủ Vận Kinh là Hồ Hiệu con thứ 3 của Hồ Tường, chức quan phòng thủ kinh thành không lệ thuộc bộ binh, cấp trên của hắn là thống lĩnh đại nội thị vệ Tiếu Dũng. Hai người này không phải người thân tín của hoàng đế hắn. Muốn củng cố thế lực, nhất định phải xuống tay với hai người này. Chẳng qua là, phải tìm được thời cơ thích hợp cùng chọn người là không dễ.”
Trong lúc đang suy nghĩ này, Tiểu Lục đã đi lên quỳ báo: “Hoàng thượng, Dục vương, Hàn Thị lang đang ở ngoài cửa chờ nghe tuyên.”
Chân mày vừa nhấc, Tào Thịnh nói: “Đừng tuyên, trực tiếp gọi bọn họ vào đi.”
Chỉ thấy cửa cung mở rộng ra, sau đó đóng lại, Tào Thịnh cho hạ nhân lui hết, chỉ chừa lại Dục vương, Hàn Dư ba người trong Hoa Tiển cung này.
Ngồi ngay ngắn trên ngai vàng, vẻ mặt Tào Thịnh trang trọng: “Hiện tại nơi này không có người ngoài, Vạn Bác hội lần này, là cơ hội chúng ta bồi dưỡng thế lực, hai người các ngươi nhất định phải cảnh giác cao độ cùng tỉ mỉ rõ ràng.”
“Vâng!”
“Còn có, hai chức vị phòng thủ kinh thành cùng thống lĩnh đại nội thị vệ, đối với chúng ta là rất trọng yếu. Dục nhi, lần trước ta bảo ngươi âm thầm điều tra, ngươi tuyển được người nào có thể đảm nhiệm chức vụ này chưa?”
Dục vương suy nghĩ một chút, nói: “Hoàng huynh, thần đệ nghĩ đến chức thống lĩnh đại nội thị vệ này, người trực tiếp thống lĩnh cấm quân đại nội, trách nhiệm trọng đại, trong lúc thần đệ điều tra, hộ quân tham lĩnh Lương Tự Hưng, Ngô Nham Phong có trí có mưu, đều là huynh đệ hoạn nạn cùng vi thần đem quân đánh giặc, nhưng bọn hắn vẫn cần rèn luyện kinh nghiệm, không ngừng học hỏi mới có thể đảm nhiệm trọng trách được.”
Nhìn hoàng đế yên lặng gật đầu, dừng một chút, Dục vương lại nói: “Thần đệ nghe nói thủ hạ của Hồ Hiệu có một cái nhất đẳng thị vệ Bạch Quyết, người này có tác phong quang minh lỗi lạc, ghét ác như thù, lần trước Tư Mã Vân bên đường đùa giỡn dân nữ bị hắn đánh 20 bản mới thả, chuyện này oanh động kinh thành, từ đó về sau Tư Mã gia cùng hắn liền kết thù. Thần đệ cho rằng người này có thể chọn làm phòng thủ kinh thành là tốt nhất.”
Trong mắt Tào Thịnh sáng ngời: “Ngươi vừa nói đến làm ta cũng nhớ ra rồi. Trong tay ta đều có sổ con về môn sinh của Tư Mã gia.” Suy nghĩ sâu xa một chút, lại nói: “Hiện tại người có thể định rồi, chính là thời cơ chưa đến.”
Uống hết trà, Tào Thịnh lại nhìn chăm chú vào Hàn Dư hỏi: “Hàn Dư, ngươi thấy thế nào?”
Lúc hoàng đế bảo Dục vương điều tra chọn người cũng từng cùng Hàn Dư bàn luận qua thời cơ, nhưng vẫn không nghĩ ra một kế sách vẹn toàn. Sau Hàn Dư lén ngầm hỏi, cân nhắc mấy ngày, thử viết ra một biện pháp, gặp hoàng đế hỏi, liền lấy ra, trình lên: “Hoàng thượng, đây là biện pháp thần viết, mời xem.”
Mở cuộn giấy ra, Tào Thịnh tập trung xem, bỗng nhiên cười nói: “Biện pháp này, sợ là cũng chỉ có ngươi mới nghĩ ra được.”
Lại đưa cuộn giấy cho Dục vương, Dục vương xem xong, cười ha ha: “Hàn huynh, làm sao huynh biết bọn họ thích nhất cái này?”
Hàn Dư nắm tay lại, thở dài, phe phẩy đầu ra vẻ bất đắc dĩ nói: “Mọi người đều nói Hàn Dư ta có sở thích phong lưu, nào ai biết, ta lưu luyến chốn hoa, mục đích chính kỳ thật là hi sinh nhan sắc này, theo nhóm kỹ nữ dò xét các bí mật nhỏ của quan viên mà thôi. Ta đây hiến thân vì nước, lại bị thế nhân hiểu lầm, ai! Thực còn oan hơn Đậu Thanh[1] a!” (chú thích: “Đậu Thanh” cũng có thể lý giải là “Đậu Nga” trong lịch sử Trung Quốc.)
Thấy hắn ra vẻ đau khổ, giống như thực sự vì đại nghĩa mà hiến thân, làm hai người kia đều cười ha hả, không khí nhất thời trở nên thoải mái hẳn, Tào Thịnh không khỏi nhớ tới hành trình trên sông đào bảo vệ thành ngày ấy.
Hắn thong thả ngồi xuống chỗ ngồi của hoàng gia: “Lan Cơ, xinh đẹp chính là rất xinh đẹp, chỉ là, có vẻ thần bí tang thương.”
Ánh mắt Hàn Dư chợt loé: “Hoàng thượng, thần nghĩ chắc Lan Cơ có chuyện xưa, chỉ có điều nàng vẫn có thể coi là một nữ nhân cá tính. Lần này thần đề cử nàng giúp vui trước đạo cuối cùng của Vạn Bác hội vì nhìn trúng tài nghệ ca múa độc nhất vô nhị của nàng.”
Dục vương nói: “Tài múa của Lan cơ quả thật thật hay, bất quá, hoàng huynh cùng ta lại gặp một người hát so với nàng còn hay hơn.”
“A, Là ai?”
“Nữ học trò của chưởng quầy hiệu thuốc bắc Vương Nhạc Cập: Lâm Vũ.” Dục vương trả lời.
Vương Nhạc Cập? Hàn Dư vừa nghe 3 chữ này, liền giống như người đi trong đêm đen thấy được ánh đèn, hắn tận lực điều tra mấy tháng, dường như không có một chút manh mối tin tức về người này.
Đè xuống kích động trong lòng, Hàn Dư hỏi: “Không biết người hát hay hơn Lan Cơ bộ dạng ngày thường như thế nào?”
“Ha ha!” Dục vương cười to: “Đã biết ngươi chỉ quan tâm người ta lớn lên là dạng gì mà! Xem ra ngươi cùng Tư Mã Vân cũng không kém bao nhiêu thôi!”
“Như thế nào lại liên quan Tư Mã Vân?”
Thấy Hàn Dư vẻ mặt nghi vấn, Dục vương cười rồi đem chuyện thấy được hôm ấy nói lại một lần.
Tào Thịnh ngồi một bên, yên lặng nghe Tào Dục nói, trong đầu không khỏi hiện lên tình cảnh ngày ấy, ánh nắng gay gắt, một cô gái ăn mặc giản dị ngồi ngay ngắn trên thuyền nhỏ, tay đàn ngọc cầm, đón gió mà hát, mặc dù đã che mặt, lại không dấu được phong tư trác tuyệt kia, trong nháy mắt tao nhã không tả được.
Nghĩ đi nghĩ lại, bên tai tựa hồ mơ hồ truyền đến giọng hát như tiên âm, Tào Thịnh không khỏi động trong lòng: “Ta tứ hải giàu có, quý vì Thiên tử, vì sao không thể…..”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Đậu Thanh: còn gọi là Đậu Nga, con gái của một nhà Nho nghèo Đậu Thiên Chương tên là Đậu Nga. Từ nhỏ đã được bán vào nhà Thái lão bà làm con dâu, sau khi kết hôn thì phu quân qua đời, từ đó sống cùng phụng dưỡng mẹ chồng, sớm tối có nhau. Trong vùng có tên lưu manh Trương Lư Nhi muốn chiếm đoạt Đậu Nga bèn nghĩ cách vu oan Đậu Nga bỏ thuốc độc giết chết mẹ chồng để uy hiếp nàng, chẳng may giết nhầm cha hắn. Trương Lư Nhi vu cáo do Đậu Nga giết hại. Quan phủ dùng hình phạt lấy cung Thái lão bà, Đậu Nga vì bảo vệ mẹ chồng đành phải nhận tội và bị xử trảm. Trước khi bị hành hình tại pháp trường, giữa tiết hè tháng sáu nàng đã chỉ lên trời thề rằng: “Ngay khi máu đổ đầu rơi, xin cho có tuyết, hạn hán ba năm, nếu đúng có oan, lập tức linh nghiệm”. Ba năm sau, cha nàng Đậu Thiên Chương đi sứ ngang qua Sở Châu, lật lại án cũ, làm rõ trắng đen. Nội dung phản ánh sự biến động xã hội vào triều Nguyên, quan tham nhũng nhiễu khiến tầng lớp phụ nữ thời đó chịu biết bao cực khổ, oan trái. Hiện thực đó đã làm nổi bật tính cách can trường, chính trực của nàng Đậu Nga, dám chống lại những thế lực đen tối của xã hội phong kiến lúc bấy giờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.