Tuyệt Sắc Truyền Kỳ: Nguyệt Lạc Hồng Trần

Chương 42: Thành danh



“Lệnh Hồ Diệp tên tiểu tử thúi này, mau cho ta giải dược!” Lệnh Hồ Diệp thấy người kia mang theo cây đại đao, đứng cách hơn một dặm hô lớn, phía sau hắn lại còn có người yểm trợ ẩn thân trong bụi cỏ dại. Ánh mặt trời chiếu xuống, trong bụi cỏ thoáng hiện lên ánh sáng chói mắt. Lệnh Hồ Diệp cười khinh miệt, thật sự là chọn sai thời gi­an rồi, hắn còn chưa được ngủ trưa phải đi ngủ nữa, hoàn hảo là hôm nay hắn có chuẩn bị số lượng nhiều hơn một chút, đủ để đám bọn họ dùng.

Hắn thu tay vào trong tay áo, sau đó hạ xuống, đứng dậy nhảy lên phía trước. Người nọ sau đó cũng lui lại, một trận lay động xột xoạt trong bụi cỏ dại cũng bật ra.

Người nọ nói đao chỉa vào hắn: “Ngươi, ngươi không cần lại đây! Không đúng, ngươi đem giải dược đặt ở ở gốc cây trước mặt ngươi, không cho phép bước tới nữa.” Lệnh Hồ Diệp không nói, vẫn không nhanh không chậm đi lên phía trước.

Tay của người kia run lên, từng bước lui về sau, “Ngươi, nếu ngươi dám lại đây, ta sẽ không khách khí với ngươi!” Trong bụi cỏ phía sau hắn, ánh sáng lóe càng nhiều, Lệnh Hồ Diệp ẩn ẩn nhìn thấy một ít cánh tay cầm theo đao đã ra ngay lúc đó. Kỳ quái, nhãn lực của hắn sao lại như thế. Theo kinh nghiệm tác chiến trong mấy năm này từ lúc mới bước chân vào gi­ang hồ, nhìn ra, trong bụi cỏ phía đông đoán chừng có dưới mười người, phía tây còn có mấy người, đại khái cũng không quá dưới hai mươi người. Hắn dừng suy nghĩ, bế khí di chuyển bay lên, người nọ lại vội vàng lui ra phía sau. Lệnh Hồ Diệp lạnh lùng cười, xem ra hắn ta biết phạm vi dùng độc của hắn sẽ không vượt quá một dặm. Đáng tiếc a đáng tiếc, hắn đã quên độc Vương vốn sẽ không để cho người khác đoán được, trước đó vài ngày hắn mới chuẩn bị xong được một loại độc dược mới, đang muốn tìm người để thử xem.

Gió từ từ thổi tới, hắn nhún chân xuống mặt đất một chút, lại nhảy lên bay nhanh về phía trước, giữa không trung đưa tay vung lên, độc phấn theo gió tung bay. Người nọ muốn chạy trốn cũng đã không kịp, vài giây sau, chỉ nghe phịch một tiếng, người đã ngã xuống. “Chạy mau a!” Tập tức trong bụi cỏ đầu người động đậy, bọn ho chia ra tứ phương ( bốn hướng) mà chạy trốn.

Lệnh Hồ Diệp lạnh lùng nhìn đám người vội vàng chạy phía xa xa, buông tiếng thở dài “Không biết tự lượng sức mình”, một lát sau liền âm thầm rời đi.

Mấy năm trước, hắn bị trục xuất khỏi sư môn, tìm được lối ra trong Vô Nhai cốc nên đã xây phòng ở lại, liền bắt đầu nghiên cứu chế tạo độc dược của hắn. Mỗi lần làm ra chút độc dược mới, hắn đều xuất cốc ra trên chợ đêm bán lấy chút ngân lượng. Những năm gần đây, bởi vì tiếng tăm của hắn dần dần tăng lên, nên số ngân lượng cũng dần dần tăng nhiều, hắn đời này đã không phải lo ăn lo mặc. Hắn bình thường chỉ bán độc, về phần những độc dược kia dùng ở nơi nào thì hắn mặc kệ. Mặc dù cũng có vài người nói là vì tìm giải dược mà đến tìm hắn, hắn cũng chỉ hờ hững. Hắn chỉ hạ độc người, sẽ không cứu người. Nếu người đả thương hắn, hắn tất sẽ lấy độc báo đáp. Đây cũng là quan điểm sống của hắn.

Mấy tháng trước, hắn nhận được tin tức, nói có một người mua ở Dịch Khải muốn cùng hắn gặp mặt gi­ao dịch, người mua kia đã ủy thác cho hạ nhân đem tiền đặt cọc là ba trăm lượng đưa cho hắn. Làm cho hắn thấy kỳ quái là, bọn họ muốn mua, đúng là giải dược của “Diệt thế”. Chính hắn trong lòng cũng rõ ràng “Diệt thế” kia chỉ có hai viên, một viên đã bị hắn dùng xong khi làm thí nghiệm, một viên khác đã bị người ta trộm đi vào mấy năm trước. Khi đó lúc hắn phát hiện không thấy “Diệt thế” đâu còn đau lòng một trận, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của nó, hiện tại rốt cục đã xuất hiện người bị trúng độc “Diệt thế”, trong lòng hắn không khỏi một trận vui sướng, thích thú một tiếng đáp ứng người ủy thác kia, hẹn cùng gặp ở Dịch Khải tại đầu tháng bảy.

Làm xong việc, Lệnh Hồ Diệp đi đến một dòng suối nhỏ rửa tay, rồi theo thường lệ đi về phía thành trấn ở gần đây. Trong thành tuy nhỏ nhưng cũng tính là náo nhiệt. Ở ngã tư đường người người trên mặt đều mỉm cười, có lẽ hôm nay là ngày tụ hội, một số nơi ở vùng ngoại thành người người mang theo từng bó củi, nông sản tự trồng ở ngã tư đường rao lớn mua bán. Người trong trấn thỉnh thoảng cũng dừng lại ở bên ngoài các hàng quán.

Lệnh Hồ Diệp môt mình đi ở trong đám người, một vài nữ tử nhìn đến hắn, đầu tiên là đỏ bừng mặt, lại nhịn không được muốn nhìn trộm hắn. Hắn trừng mắt đảo qua, những cô gái kia đều cúi đầu lui về phía sau mấy bước.

Hắn tùy ý tìm gi­an tửu lâu, vừa mới dùng được chút đồ ăn trên lầu hai, đã nghe vài võ lâm nhân sĩ đang đàm đạo chuyện gi­ang hồ.

“Nghe nói trưởng tử (con trai trưởng) của Hằng Uy tiêu cục hơn mười ngày trước bị người ta hạ độc, trúng phải loại độc cực kỳ kỳ lạ, cầu tìm thầy thuốc khắp nơi nhưng không tìm ra được kỳ giải.” Một người mặc y phục bằng vải xanh vừa uống rượu vừa nói.

“Đây còn phải nói sao, khẳng định là độc Vương chế, nếu người hạ độc không cho giải dược, thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ.” Một người khác mặc áo xám lắc lắc đầu thở dài, “Ai, độc của độc Vương hiện nay thật sự là không người nào có thể giải.”

“Ha ha, huynh đệ ngươi sai lầm rồi, trưởng tử của Hằng Uy tiêu cục có thể sống được rồi lại còn rất tốt a.” Người mặc y phục bằng vải màu xanh cười đắc ý.

“Nga? Vì sao?”

“Ta nghe nói có một đại phu gọi là Phó Tử Minh cứu sống hắn.”

“Phó Tử Minh? Chưa nghe nói qua.” Một bên uống rượu bạch y nhân kinh ngạc nói.

“Nghe nói đại phu là người trẻ tuổi, dùng thời gi­an bảy ngày, đã đem độc kia hoàn toàn thanh trừ, y thuật của người này thật đúng là thần a!” Người mặc y phục vải xanh uống một ngụm rượu lớn. “Xem ra sau này chúng ta không cần sợ hãi độc Vương kia nữa.”

Ngồi ở trong góc Lệnh Hồ Diệp nhíu mày, cầm lấy chuông nhỏ trong tay áo nhẹ nhàng lay động.

Võ lâm nhân sĩ này đột nhiên kinh hãi, quay đầu nhìn đến Linh đan kia, trục quay là một khúc Bạch Cốt (xương trắng), phía dưới rủ xuống là một cái chuông đồng nho nhỏ. Mặc dù thanh âm không đủ vang dội, nghe vào trong tai mọi người lại cảm thấy cái lạnh xuyên thấu đến tận tim. Bọn họ đều biết, cốt linh (chuông làm bằng xương) vẫn luôn mang ở trên người Độc Vương, cũng xưng là “ Thôi mệnh linh” (đòi mệnh chuông).

Chỉ nghe bịch vài tiếng, ly rượu rơi xuống đất cùng với cái bàn ngã đổ, bỗng nhiên mấy đạo nhân ảnh bay khỏi, trên lầu hai trong khoảnh khắc đã xóa sạch dấu vết, chỉ còn lại Lệnh Hồ Diệp đang một mình uống rượu ở một góc.

Hắn thu hồi cốt linh, khóe môi hé mở: “Phó Tử Minh, ngươi rốt cuộc đã tới rồi sao?”

Từ sau khi cứu người ở Lâm Khê trấn, người gi­ang hồ nhất thời đem tin tức này truyền ra, rất nhiều người trúng độc bắt đầu tìm kiếm Phó Tử Minh để cứu trị.

Tiếp theo Lâm Khê trấn là Bát Đấu trấn, nhóm người Lâm Vũ vừa tìm được gi­an khách điếm đặt chân xuống, đã thấy có người đăng môn bái phỏng (đến cửa thăm viếng).

“Xin hỏi vị nào là Phó công tử?” Một người nam tử tuổi còn trẻ hỏi.

“Chính là ta.”

Nam tử kia hai tay nắm lại hơi hơi thi lễ, “Tại hạ Đằng Công Dân, hữu lễ!”

“Đằng công tử tìm ta có chuyện gì?”

“Tiểu đệ trước đó vài ngày trúng độc của Độc Vương, mặc dù trúng độc không sâu nhưng cũng đau đớn khó chịu, kính xin Phó công tử cứu giúp hắn.”

“Bệnh trạng như thế nào?”

“Cánh tay hắn trúng độc phấn, chỉ cảm thấy bụng đau từng cơn không chịu nổi, đã không thể dùng.”

“Nga? Ta đi nhìn xem.” Phó Tử Minh thu thập chút.

Lúc này Lâm Vũ đi đến, “Tử Minh, ta cũng muốn đi.” Nàng nghe được bọn họ nói chuyện, rất muốn học tập Tử Minh nhiều hơn.

Đằng Công Dân hai mắt tỏa sáng, “Vị này là?”

“Đây là sư muội ta Lâm Vũ.”

Đằng Công Dân trịnh trọng khom người nói, “Tệ xá có thể được Lâm cô nương quang lâm, Đằng Công Dân hết sức vinh hạnh!” <dại gái>

Lâm Vũ mỉm cười, “Hi vọng đệ đệ của ngươi có thể mau chóng tốt lên.”

Sau khi bọn họ thu thập thỏa đáng, Đằng Công Dân cùng Phó Tử Minh nhảy lên lưng ngựa, Lâm Vũ ngồi lên kiệu hướng Đằng phủ đi đến. Ở trên đường đi, đi ngang qua một ngã tư đường, Lâm Vũ nghe được ngoài kiệu truyền tới một trận thanh âm kêu khóc. Nàng xốc màn kiệu lên, nhìn thấy vài người mang quan tài đi ở phía trước, đi theo phía sau là một người vợ cùng một nam tử thương tâm khóc lớn. Lâm Vũ chú ý tới trong quan tài kia nhỏ ra vài giọt máu tươi, cảm thấy có chút không thích hợp, liền gọi người ngừng kiệu. Nàng vượt lên phía trước dò hỏi, mới biết được “Người chết” trong quan tài là nữ nhi vừa mới chết vì khó sinh của lão bà bà, mà nam tử kia lại còn là trượng phu của con gái nàng. Lâm Vũ trầm tư hồi lâu liền nói cho lão bà bà cùng nam tử kia: “Nữ nhi của ngài chưa chết.”

Hai người nghe xong kinh hãi: “Làm sao có thể? Ngươi, ngươi không cần lừa gạt ta!”

Lâm Vũ lắc đầu, “Không cần phải lo lắng, ta sẽ cứu sống nàng.”

Lúc này, cách đó không xa Phó Tử Minh chạy tới, “Xảy ra chuyện gì?”

“Tử Minh, ngươi trước đi cứu người đi, nơi này để ta xử lý.”

Nhìn ánh mắt Lâm Vũ tràn ngập tự tin, Phó Tử Minh gật gật đầu, “Đằng công tử, ngươi có thể phái người đi gọi Nghiêm Thanh ở trong khách sạn lại đây hay không, nói tiểu thư có việc.”

“Được!”

Sau khi hai người đi, Lâm Vũ gọi người đang ở xung quanh mở quan tài, lấy xuống ngân châm mang trên người bắt đầu cứu chữa. Nàng nhìn thấy sản phụ kia sắc mặt vàng như nến, một tia huyết sắc cũng không có, cùng người chết không khác gì mấy, liền đem tay đặt lên trên mạch Tĩnh Tâm tìm tòi, lại phát hiện mạch đập kia còn hơi hơi nhảy lên. Lâm Vũ chọn huyệt vị, hướng bên trên huyệt đâm xuống một châm, chỉ chốc lát, sản phụ liền tỉnh lại, thai nhi cũng thuận lợi hạ sinh. Mắt thấy mẫu tử được cứu trị, mọi người thập phần cảm kích, lão bà bà vui vẻ ra mặt, lôi kéo tay nàng nói: “Cô nương y thuật cao minh, thật là thần tiên a!” Nói xong sờ sờ trên thân người, đem toàn bộ ngân lượng còn lại đưa cho nàng, “Chúng ta nhà nghèo, không có bao nhiêu tiền tài, chút này thể hiện chút lòng thành, kính xin cô nương đừng làm như người xa lạ.”

Lâm Vũ lắc đầu, đem tay lão bà bà đẩy ra, cười nói: “Bà bà, ta không muốn tiền của ngươi. Trị bệnh cứu người vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, số tiền này ngài vẫn là giữ lại để cho ngoại tôn và nữ nhi dùng đi. Hiện tại phải khẩn cấp đem con gái ngài và con trai đưa về nhà an dưỡng mới được, ta kê một ít thuốc cho nàng lấy điều dưỡng.”

Người chung quanh thấy nàng không chỉ đẹp như thiên tiên, mà y thuật cũng trác tuyệt, nhân phẩm lại tốt, đều tự giác đưa giấy cùng bút lên cho nàng. Lâm Vũ nói cám ơn, viết xuống phương thuốc đưa cho lão bà bà.

Lão bà bà kia cùng nam tử quỳ xuống, “Đại ân đại đức của cô nương, lão bà ta chết cũng không báo đáp hết, chỉ cầu về sau lập cho cô nương một cái bài vị để dâng hương cầu phúc cho ngươi.”

Lâm Vũ ngạc nhiên thở dài, nàng cũng không muốn bài vị gì a, liền vội vã thúc giục bọn họ đem người bệnh cùng tiểu hài tử mang trở về. Từ đó về sau, ở Bát Đấu trấn lại thêm một truyền thuyết, một nữ tử tựa tiên tử cứu sống một tiểu hài tử vốn đã đi đến Quỷ Môn quan, đứa bé kia bởi vậy cũng sẽ có phúc, sau khi lớn lên cùng hoàng đế vào sinh ra tử chinh chiến chốn thảo nguyên, thành đại tướng quân Tiển quốc hiển hách một thời.

Mà Lâm Vũ cũng kể từ lúc đó, bắt đầu theo con đường y đạo du lịch tứ phương trị bệnh cứu người. Nàng cứu người, chẳng phân biệt phú quý nghèo hèn, nhất nhất đều cứu giúp. Nếu gặp được người nghèo khổ, nàng còn thường thường bỏ tiền ra vì bệnh nhân mà mua thuốc. Bởi vậy về sau, thanh danh của nàng ở dân gi­an dần dần lan truyền ra, lão bách tính đều nói, có một Bồ Tát sống gọi là Lâm Vũ, nàng không chỉ đẹp như thiên tiên mà y thuật lại tinh xảo, mọi người đều ngóng trông được nàng cứu trị.

Ở trong hoàng cung Vận kinh xa xôi, một con bồ câu đưa tin hạ xuống. Tào Thịnh gở tờ giấy trên chân nó xuống, sau khi xem lại nhíu mày, lẩm bẩm: “Lâm Nhi, ta sẽ không để cho ngươi chơi lâu nữa đâu.”

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.