Trên thảo nguyên mênh mông vô tận, một đoàn xe không nhanh không chậm tiến lên phía trước. Trong đội xe phía trước phía sau có tất cả hơn mười người ngựa, bảo vệ cho một chiếc xe ngựa màu tím ở giữa.
Trên xe Lâm Vũ đang lẳng lặng giở quyển sách trên tay, nàng xem chữ Mạc Bắc này cư nhiên có thể hiểu được. Có phải lúc trước người trong thân thể này đã học được tất cả ngôn ngữ của các quốc gia ở thế giới này hay không? Khiến cho nàng từ sau khi đến nơi này dù có đi đâu cũng đều không trở ngại gì về ngôn ngữ. Mặc kệ như thế nào, có thể có được nhiều kỹ năng vẫn luôn là tốt nhất.
Hô Diễn Khang đang phê duyệt công văn ở một bên giương mắt nhìn nhìn nàng, hài lòng nở nụ cười. Không nghĩ tới nàng có thể xem hiểu văn tự của Mạc Bắc quốc, xem ra hắn thật không có tìm nhầm người. Giai nhân gần ngay trước mắt, cả người hắn đều cảm thấy vui mừng vô cùng. Cho dù trên đường đi cả ngày Lâm Vũ đều đối càng thêm lạnh nhạt với hắn, nhưng hắn vẫn không có câu nào oán hận. Hắn chỉ cần nàng, mặc kệ nàng có thích hắn hay không, hắn đều phải đem nàng giữ ở bên người.
Mặt trời chiều dần dần hạ xuống, đoàn xe cũng ngừng lại.
Hô Diễn Khang kéo tay Lâm Vũ, "Chúng ta tối nay phải ở chỗ này ngủ lại một đêm."
Lâm Vũ miễn cưỡng giương mắt, cùng hắn xuống xe.
"Hoan nghênh Tam hoàng tử điện hạ tôn quý !" Một người trung niên nam tử áo bào màu tro xoay người hành lễ, một đám người đi theo phía sau hắn cũng khom người, một bộ dáng thực cung kính.
"Ha ha! Lão bằng hữu Trát Y Hãn, chúng ta lại gặp mặt!" Hô Diễn Khang tiến lên nâng Trát Y Hãn dậy, những người phía sau hắn cũng đều cười nâng thân mình đứng lên.
"Khang ca ca, ngươi đã rất lâu không đến xem ta." Một thanh âm mềm mại truyền đến.
Lâm Vũ giương mắt, chỉ thấy một mỹ nhân Mạc Bắc quốc chậm rãi đi tới, trên đầu nàng mang theo trang sức đặc biệt của Mạc Bắc quốc, hai bên buông thỏng từng chuỗi hạt châu nhỏ, tóc bện hơn mười sợi, mắt to sáng ngời bình tĩnh nhìn Hô Diễn Khang, không chút che dấu tình cảm ái mộ nồng đậm kia, khóe mắt quét đến Lâm Vũ thì đã có một tia lạnh như băng cùng mất hứng.
Hô Diễn Khang nhìn nàng một cái, cười nói: "Một năm không thấy, Na Lạp lại càng ngày càng đẹp!"
Na Lạp cong miệng lên, "Ngươi đều đã quên ta!" Đi lên trước muốn giữ chặt tay của Hô Diễn Khang.
Hô Diễn Khang một tay lôi kéo Lâm Vũ, tay kia thì không dấu vết tránh được đụng chạm của Na Lạp, khẽ cười nói: "Trát Y Hãn, chúng ta phải tá túc một đêm ở chỗ này của ngươi rồi!"
Trát Y Hãn gật đầu nói: "Ngươi muốn ở bao lâu đều không thành vấn đề a! Chúng ta vào trong lều rồi nói đi!" Nhìn thấy Hô Diễn Khang lôi kéo một người nữ tử mặc phục sức của Tiển quốc, hắn không nói thêm điều gì, chỉ mỉm cười dẫn Hô Diễn Khang vào lều chủ.
Na Lạp đi theo phía sau bọn họ vẫn chu chu môi, ánh mắt vẫn không rời Hô Diễn Khang.
Trong lều chủ, Hô Diễn Khang ngồi ở chủ vị, nâng ly rượu, ánh mắt thỉnh thoảng quét qua mọi nơi, một bộ dạng tự nhiên đắc ý, bên cạnh hắn là Lâm Vũ bị hắn cưỡng ép đi cùng. Ngồi phía dưới bọn họ là Trát Y Hãn cùng với thủ hạ của hắn.
Trát Y Hãn nâng ly rượu lên, quát lớn: "Ta đại biểu cho bộ tộc Trát Nha kính Tam hoàng tử một ly! Mong Tam hoàng tử hồng phúc tề thiên!"
Hô Diễn Khang cũng nâng ly rượu lên cao, ngắm nhìn bốn phía, ý cười dạt dào, uống một hơi cạn sạch. Sau khi ngồi xuống, hắn gắp một khối thịt dê trước mắt vào trong chén của Lâm Vũ.
Cảm nhận được ánh mắt người chung quanh không ngừng nhìn mình chằm chằm, trong ánh mắt này hoặc tò mò hoặc kinh dị hoặc là ghen tị, Lâm Vũ lạnh lùng nhìn thoáng qua Hô Diễn Khang, không khách khí nếm thử mỹ vị trước mắt. Nàng quả thật rất đói bụng, dù nói thế nào cũng không thể có lỗi với cái bụng của mình được. Mặc kệ người chung quanh nhìn nàng thế nào, nàng chỉ nhìn chằm chằm đại tiệc trước mắt, nhấm nháp các món ngon của Mạc Bắc quốc. Khẩu vị thức ăn của dân chúng Mạc Bắc hơi nặng một chút cũng không ảnh hưởng đến cơn thèm ăn của nàng, mỗi đĩa thức ăn có vị hơi hơi lạt ngược lại làm cho khẩu vị của nàng mở rộng ra. Chỉ cần ánh mắt của nàng mỉm cười dừng lại ở trên một đĩa thức ăn nào, món ăn đó sẽ lập tức xuất hiện ở trong chén của nàng, người phụ trách phục vụ này đương nhiên là Hô Diễn Khang ngồi bên cạnh nàng. Đương nhiên trong lòng nàng sẽ không vì hành động săn sóc này của hắn mà đối với hắn có chút hảo cảm gì, bởi vì nàng phát hiện cách đó không xa một đạo ánh mắt oán hận đố kị đang phóng đến, nếu ánh mắt có thể hại người, phỏng chừng nàng không chỉ chết một lần.
Hô Diễn Khang ở bên cạnh cũng thỉnh thoảng nâng ly mời rượu mọi người cùng đối ẩm, thỉnh thoảng xoay qua nhìn nàng, tuy rằng nàng ăn không chậm, nhưng ở trong mắt hắn động tác ăn cơm của nàng vẫn đều tao nhã thanh thản như vậy, kéo theo cơn thèm ăn của hắn cũng tăng lên.
Mọi người đang ăn uống vui vẻ thì Trát Y Hãn đứng dậy cười nói: "Chúng ta ca múa trợ hứng chút đi!" Hô Diễn Khang gật đầu đồng ý, Trát Y Hãn vỗ vỗ tay. Lúc này, trong lều vang lên một trận âm thanh tuyệt vời, cùng với nhạc khúc, một mỹ nhân vui tươi nhảy múa tiến nhanh vào. Lâm Vũ giương mắt vừa thấy, đúng là mỹ nữ Na Lạp vừa mới phóng ra hung quang với nàng kia.
Chiếc eo mềm nhỏ của nàng lắc lư lay động, chớp mắt to sáng ngời, thân thể theo nhạc khúc không ngừng biến ảo tư thế khác nhau, dần dần hướng đến gần Hô Diễn Khang, ánh mắt nàng kiều mỵ lộ rõ ái mộ nhìn hắn. Nàng, giống như là tinh linh vui vẻ, dụ hoặc lấy tâm của từng người ngồi đây.
Nữ tử Mạc quốc thật là lớn gan cởi mở, Lâm Vũ nhướng nhướng lông mày, mang theo tâm tình xem kịch vui, liếc mắt quan sát phản ứng của Hô Diễn Khang. Chỉ thấy hắn một tay chống má, ánh mắt híp lại, lấy một loại ánh mắt chăm chú, không hề cố kỵ nhìn lại Na Lạp. Na Lạp trong lúc nhảy múa không biết vô tình hay cố ý mà tà váy đỏ rực hất qua, còn bất chợt khiêu khích quét mắt qua Lâm Vũ một vòng.
Lâm Vũ cảm thấy đây hình như là cảnh tượng cực kỳ đắc ý, thí sinh ra sức triển lộ ra thân hình cùng mỹ mạo tài nghệ của mình, lại liên tiếp phóng điện với giám khảo, mà nhóm giám khảo lại dùng ánh mắt như soi mói quang minh chính đại mà nhìn tiến hành cái gọi là "bình phẩm". Chính là, "Giám khảo" bên cạnh này tựa hồ không có động tĩnh.
Một khúc khiêu vũ hoàn tất, Hô Diễn Khang vỗ vỗ tay: "Không nghĩ tới một năm không thấy, Na Lạp muội muội lại có vũ kỹ như thế a, ha ha! Nhớ năm đó, ngươi còn là một dã nha đầu chạy chung quanh đuổi theo Trát Tây, một năm thời gian này, lại biến thành đại cô nương kiều mỵ."
"Khang ca ca, ta không phải dã nha đầu!" Na Lạp bưng lên một ly rượu, đưa tới trước mặt Hô Diễn Khang, lầu bầu nói: "Ngươi nói lỡ lời rồi, nên phạt rượu!"
Hô Diễn Khang tiếp nhận ly rượu, cười nói: "Được, ta Uống....uố...ng!"
Lúc này, Trát Y Hãn đứng lên nói: "Nghe nói tam điện hạ chưa từng cưới vợ nạp thiếp, người xem nữ nhi Na Lạp của ta có lọt vào mắt ngài không?" Mặc dù nhìn như là vô tình nhắc tới, ánh mắt của hắn lại vô cùng chân thành, bình tĩnh nhìn Hô Diễn Khang, không cho phép cự tuyệt.
"Cha!" Na Lạp không nghĩ tới cha của mình sẽ ở trước mặt mọi người đưa ra chuyện chung thân của mình, nàng xấu hổ liếc Hô Diễn Khang một cái, xoay người chạy ra ngoài.
"Ha ha, đứa nhỏ này còn biết thẹn thùng a!" Trát Y Hãn vuốt vuốt râu, ánh mắt không rời Hô Diễn Khang.
Mắt sắc của Hô Diễn Khang chợt lóe, nhấc ly rượu, cười nói: "Ta cũng thật cao hứng có thể trở thành thân nhân chân chính của bộ tộc Trát Nha!"
Ánh mắt của Trát Y Hãn sáng choang, cười ha ha, lúc này, trong lều lập tức vang lên từng trận tiếng hoan hô.
Lâm Vũ lạnh lùng nhìn tất cả những điều này, nói vậy hắn đã sớm đoán được sẽ gặp chuyện này, hoặc là, bọn họ đã sớm thương lượng tốt, tối nay chỉ là diễn một tuồng kịch cho người khác xem mà thôi. Kết thân giữa các bộ tộc, thật sự là cơ hội tốt để hắn tự nâng cao thế lực của bản thân mà.
Cơm nước no nê, nhìn mọi người vẫn tận tình uống rượu vui cười, nàng nhẹ nhàng lôi kéo bàn tay ở dưới bàn của hắn.
Hắn nhìn nhìn sắc mặt Lâm Vũ, thấy không có gì khác, liền gật gật đầu, phân phó vài tiếng với hộ vệ phía sau, để cho bọn họ mang Lâm Vũ ra lều lớn.
Sau khi tắm rửa xong, thị nữ đổi lại cho Lâm Vũ một thân phục sức của Mạc Bắc quốc, trang phục màu hồng lộ ra màu da trắng nõn, tóc dài ẩm ướt xõa tự nhiên ra phía sau, dùng một sợi dây nhỏ màu đỏ buộc nhẹ lại, nàng ngồi yên lặng, yên lặng lật xem một ít y thư của Mạc Bắc quốc, thỉnh thoảng làm chút bút ký, tựa như tiên tử u nhã tôn quý rơi xuống nhân gian, thong dong bình tĩnh, làm cho thị nữ hầu hạ một bên cũng không khỏi âm thầm tán thưởng.
Hô Diễn Khang đi vào nhìn thấy cảnh tượng này. Hắn nhẹ nhàng làm động tác chớ có lên tiếng với thị nữ, ra hiệu nàng lui ra. Nhẹ nhàng đến gần nàng, ngửi thấy mùi thơm độc đáo của cơ thể nàng tỏa ra sau khi tắm rửa, tâm không khỏi say vào trong đó, không đành lòng quấy rầy giờ khắc yên tĩnh giống như mộng ảo này.
Cảm giác được có hơi rượu từ phía sau phả tới, Lâm Vũ miễn cưỡng giương mắt, nhìn thấy gương mặt tuấn dật lộ ra nét nhu hòa, nếu không phải vì chuyện ở Biên Thành, chỉ sợ nàng đã nghĩ lầm hắn là người ôn nhu săn sóc, nhưng sự thật chứng minh, bề ngoài không thể nói lên tất cả. Nàng không nói gì, đứng lên, muốn cách xa hắn.
Hắn ôm lấy nàng, bắt được người của nàng, mạnh mẽ hôn vào ở môi nàng.
Chiếc lưỡi dài của hắn vì hàm răng của nàng mà không thể xâm nhập vào, hắn không thể không thối lui, cũng không cam tâm, dường như chuyển dời đến trên gương mặt của nàng. Hắn càng không ngừng khẽ hôn lên gương mặt của nàng, mắt của nàng, trong miệng lặp lại nhớ kỹ tên của nàng, ánh mắt dần dần trở nên nóng bỏng mà mê ly.
Bị hắn gắt gao ôm vào trong ngực, cảm nhận được động tác hắn có chút điên cuồng, nhân lúc hắn đang hết sức ý loạn tình mê, nàng nhấc chân đá mạnh vào bộ vị yếu hại của hắn, thấy hắn bị đau đớn mà bứt ra, nàng lạnh lùng cười: " Tam hoàng tử điện hạ Mạc Bắc quốc giờ phút này nên đi nghĩ cách lấy lòng Na Lạp mỹ nhân của ngươi đi?"
Vốn định nổi giận Hô Diễn Khang nghe nàng vừa nói như thế, nghĩ lầm nàng là vì ăn dấm mà trách cứ hắn (ăn dưa bở a), trong lòng vui sướng vạn phần. Hắn ha ha cười, giống như quên mất vừa mới tức đầy bụng, lại tiến lên ôm nàng, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Lâm Vũ, ngươi đây là đang ghen vì ta sao?"
Lâm Vũ hừ lạnh một tiếng, "Ngươi không phát hiện bộ tộc Trát Nha thời thời khắc khắc đều nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của ngươi sao?" Từ khi nàng tiến vào bộ lạc này, nàng đã cảm thấy không thích hợp, có lẽ, bộ tộc Trát Nha này là một phái gió chiều nào thì theo chiều ấy. Bọn họ ở trong triều của Mạc Bắc quốc đại biểu cho một cỗ thế lực, hoàng đế và Tam hoàng tử hắn đều khát vọng có thể có được thế lực này. Mà Trát Y Hãn cũng không ngu xuẩn, hắn sẽ lựa chọn một ngọn núi càng cứng rắn càng cường đại trong bọn họ để mà dựa vào, tối nay có lẽ hắn quyết định đem con gái của mình gả cho Hô Diễn Khang, nhưng cũng không đại biểu ngày mai hắn sẽ không thay đổi chú ý. Đã nhiều ngày ở không trên xe ngựa vẫn lật xem những cuốn sách Hô Diễn Khang mang theo, dốc lòng học tập chính trị văn hóa của Mạc Bắc, thu hoạch cũng không phải là nhỏ.
Hô Diễn Khang cảm thấy cả kinh, hắn không nghĩ tới nàng cũng sẽ suy nghĩ vậy, bình tĩnh nhìn nàng, trầm tư một trận, thấp giọng nói: "Ngươi nói rất đúng! Ngươi có thể thấu hiểu cho ta, là tốt rồi!"
Dứt lời nhẹ nhàng hôn một cái lên gương mặt của nàng, lưu luyến không rời liếc nhìn nàng một cái, trong ánh mắt có quyến luyến cũng có mấy phần bất đắc dĩ cùng xin lỗi, sau đó xoay người rời khỏi lều.
Lâm Vũ thở phào nhẹ nhõm, tối nay không có người quấy rầy rồi.