Tuyệt Sắc Truyền Kỳ: Nguyệt Lạc Hồng Trần

Chương 59: Trát Ma Nham



Trời vừa sáng, Lâm Vũ đã bị người gọi dậy, sau khi rửa mặt chải đầu xong, nàng đi theo nha hoàn ra lều lớn. Cách đó không xa truyền đến một trận thanh âm trêu đùa dễ nghe, quay đầu, chỉ thấy Na Lạp vui cười lôi kéo tay của Hô Diễn Khang. Nhìn thấy Lâm Vũ, nàng đột nhiên ôm lấy cổ Hô Diễn Khang, miệng nhếch lên trên, gương mặt của Hô Diễn Khang lại nghiêng nghiêng mỉm cười, môi của nàng đã rơi vào trên gương mặt của hắn, chỉ tiếp xúc một chút, Hô Diễn Khang liền xoay người qua, sau khi nhìn thấy Lâm Vũ, hắn vội vàng đi tới. 

Lâm Vũ làm bộ như không thấy, vẫn đi về phía xe ngựa. Mới vừa đi qua vài cái lều lớn, đã bị bóng dáng Hô Diễn Khang chắn phía trước. 

"Tối hôm qua ngủ ngon giấc không?" 

Giọng nói từ tính ở phía trên vang lên, Lâm Vũ ngẩng đầu, chống lại đôi mắt ân cần kia, lặng lẽ trả lời: "Tốt lắm!" Không có cảm giác xe ngựa xóc nảy, không có những người khác quấy rầy, nàng ngủ cực kỳ an ổn. 

"Khang ca ca, ta cũng muốn cùng đi với ngươi đến Trát Ma Nham!" Thật vất vả theo kịp bước chân của Hô Diễn Khang, Na Lạp đi đến trước mặt Lâm Vũ, lôi kéo góc áo Hô Diễn Khang hét lên. 

"Nghe lời!" Ngắn gọn một câu liền khiến Na Lạp lập tức im lặng. Thái độ ngang ngược đột nhiên chuyển biến, nàng nhìn nhìn hắn, đáy mắt chứa đầy nhu tình. 

Lâm Vũ nhìn hai người, đáy lòng nhất thời hiểu rõ. Xem ra đêm qua rất tốt, Hô Diễn Khang hẳn là đã thu phục được thiếu nữ đẹp này rồi. 

"Tam điện hạ, xe ngựa đã chuẩn bị tốt! Khi nào khởi hành?" 

"Lập tức khởi hành!" 

Đang lúc mọi người hoan hô đưa tiễn, Hô Diễn Khang dương tay vung lên, kéo Lâm Vũ lên xe ngựa. 

Xe ngựa dung tốc độ nhanh hơn phóng về phía trước, chấn động khiến Lâm Vũ có chút mê muội, nàng chỉ có thể đè lồng ngực của mình lại, nhắm mắt lại lẳng lặng điều dưỡng. 

Hô Diễn Khang nhìn nàng, vươn tay đặt lên trán nàng, ôn nhu nói: "Nhẫn nại thêm chút nữa, giữa trưa chúng ta sẽ dừng lại nghỉ tạm. Buổi tối có thể đến Trát Ma Nham." 

Thấy Lâm Vũ vẫn nhắm mắt dưỡng thần, yên lặng không nói gì, hắn cúi đầu thở dài, "Sau đó không lâu, ta sẽ cưới Na Lạp làm thiếp." Đây là hắn vì mượn sức bộ tộc Trát Nha mà áp dụng sách lược cầu thân hạng nhất. Đêm qua, hắn đi đến phòng Na Lạp, rất đơn giản đã thu phục được cô gái nhỏ này, nhưng hắn một chút cũng không cao hứng nổi. Thẳng đến sáng nay gặp nàng, hắn mới biết mình một lòng muốn lấy nàng. Hắn chỉ cần một mình nàng, kẻ khác, cũng chỉ là vật phẩm chính trị mà thôi. Dừng một chút, hắn lại nói: "Lâm Vũ, mặc kệ ngươi có thích ta hay không, ngươi đã bước lên mảnh đất này, ta sẽ không bao giờ để cho ngươi rời đi. Ngôi vị hoàng phi, ta chỉ giữ cho ngươi mà thôi!" Nếu sự tình thuận lợi, không bao lâu, nàng sẽ trở thành hoàng hậu của hắn. Hắn muốn nàng đi theo hắn, cùng nhau thống ngự Mạc Bắc quốc! 

Nghe được câu này, dù muốn thờ ơ lạnh nhạt đến thế nào đi nữa thì Lâm Vũ cũng không thể không mở mắt ra, chống lại ánh mắt nóng bỏng mà kiên định kia, gằn từng tiếng chậm rãi nói: "Cho dù ta chết, cũng sẽ không làm hoàng phi của ngươi!" 

Hô Diễn Khang chỉ cảm thấy một cỗ hờn giận lan tràn, hắn một phen ôm nàng, mạnh mẽ ngăn môi của nàng lại, giống như mãnh thú phát cuồng hấp thu hương vị của nàng, làm nàng không thể hô hấp. 

Sau khi trải qua một trận mãnh liệt như gió bão mưa rào, hắn buông nàng ra, hung hăng nói: "Về sau không cho phép ngươi nói như thế nữa! Nếu không, ta sẽ ngay lập tức muốn ngươi!" 

Nàng thở phì phò, híp mắt nhìn hắn, "Dựa vào cường quyền mà áp bức, không được lòng người." Mặc dù thất thân, lòng của nàng cũng sẽ vĩnh viễn không cho hắn. Làm thầy thuốc, muốn chết rất  đơn giản, chính là, nàng không muốn cứ như vậy chết đi, còn có hồ ly và Tử Minh hái thuốc cho nàng, nàng nhất định phải nghĩ cách rời đi, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc. 

Hắn nhìn nàng, yên lặng nhớ kỹ lời nàng nói, vẻ mặt tức giận dần dần dịu đi, tay vẫn ôm nàng, thấp giọng nói: "Ngươi quả thật có thể khiến ta không khống chế được cảm xúc. Nhưng ngươi như vậy, lại thật sâu hấp dẫn ta. Chúng ta không cần đối xử với nhau lạnh nhạt như vậy nữa được chứ?" 

Đương nhiên, nếu hắn không đến trêu chọc nàng, nàng cũng sẽ không đối với hắn như thế. Chính là, hắn dám đem nàng kéo vào trong thế giới của hắn, nàng như thế nào có thể ôn hòa đối với hắn. Nàng lẳng lặng nghĩ, chỉ cảm thấy tình cảm này của hắn không nói hết được, làm nàng muốn nhấc cũng không ra. Nhưng nếu muốn thuận lợi thoát đi từ trong tay hắn, nhất định phải cho hắn thả lỏng cảnh giác. 

Trầm mặc, Hô Diễn Khang nghĩ đến nàng đã nghe vào lời nói của hắn, đáy lòng dâng lên một tia vui mừng, xem ra, chính sách dụ dỗ của hắn đã thắng được một ít rồi. 

Trải qua một ngày xóc nảy, bọn họ rốt cục đã tới quốc đô của Mạc Bắc quốc —— Trát Ma Nham. 

Lâm Vũ mới vừa theo Hô Diễn Khang đi xuống xe ngựa, vài thị nữ đã tiến lên đỡ nàng. 

Hô Diễn Khang lưu luyến không rời buông tay nàng ra nói: "Mang nàng đi ngọc trướng nghỉ tạm!" 

"Dạ!" 

Lâm Vũ mới vừa đi vào, đã nghe được phía sau một tiếng duyên dáng gọi to: "Tam hoàng tử! Ngươi rốt cục đã trở lại! Từ Biên Thành có mang theo vật gì tốt?" 

Hô Diễn Khang cười ha ha: "Lan Anh, ngươi vẫn chưa trưởng thành a!" 

Nghe tiếng cười vui vẻ của hai người, Lâm Vũ không có ngừng bước, tiếp tục cùng  thị nữ đi đến ngọc trướng.

Vì để cho Lâm Vũ tránh đi người liên can rình rập cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt, Hô Diễn Khang sai người đem bữa tối đưa riêng đến trong ngọc trướng, lại không nghĩ đến nàng vừa mới cơm nước xong, một người đã nhanh chóng tiến vào. 

"Ngươi chính là nữ thần y đã cứu ta?" Người tới chớp một đôi mắt to mỹ lệ, ánh mắt lưu chuyển phát sáng nhìn quanh, làm cho người ta không khỏi lâm vào hấp dẫn, khách quan thì so với Na Lạp gặp được trong ngày hôm trước, mỹ mạo của cô bé này so với nàng càng đẹp hơn. 

"Ngươi tên là Lâm Vũ sao? Ta gọi là Hô Diễn Nhan Châu, cám ơn ngươi đã cứu ta!" 

Nguyên lai là muội muội của Hô Diễn Khang, Lâm Vũ nhớ lại. Ngày ấy ở thành Hàm Trạch ra tay cứu nàng, không nghĩ tới lại ở dưới tình huống như thế này gặp lại. Lâm Vũ gật gật đầu, mỉm cười: "Xin chào!" 

Nhan Châu đến gần nàng, tinh tế đánh giá một phen, cười nói: "Ngươi thật đẹp! Xem ra vị trí đệ nhất mỹ nữ thảo nguyên ta đây phải thay đổi rồi." 

Lâm Vũ lắc đầu, "Nhan Châu muội muội khen trật rồi! Lâm Vũ không dám!" Nàng thà rằng bộ dạng chính mình bình thường một ít, như vậy cũng sẽ không gặp phải nhiều chuyện như vậy. 

Đi vòng quanh Lâm Vũ dạo qua một vòng, Nhan Châu lại hỏi: "Lâm tỷ tỷ, ngươi có tắm rửa hay không?" 

"Không có, xảy ra chuyện gì?" Nàng vừa định sai người đi chuẩn bị bồn tắm. 

Nhan Châu kéo tay nàng lại, "Đi! Ta mang ngươi đến đầm Ngọc Nữ tắm rửa!" 

"Đầm Ngọc Nữ?" Chẳng lẽ là nơi tắm rửa của hoàng gia? 

"Nước ở nơi đó hàng năm đều ấm áp, bình thường chỉ có người của hoàng thất chúng ta mới có thể đi vào, bất quá có ta mang theo, ngươi không cần phải lo lắng. Cho dù ta không mang theo, ca ca cũng nhất định sẽ dẫn ngươi đi, ha ha!" Ánh mắt Nhan Châu thoáng nhìn, không có hảo ý cười. Lâm Vũ biết nàng hiểu sai. 

Không bao lâu sau, các nàng đã đến đầm Ngọc Nữ đó. 

Đây là một hồ nước nóng do thiên nhiên tạo thành, trong hồ thỉnh thoảng bốc lên từng cuộc khói trắng, nước từ dưới hồ nước nóng không ngừng phun lên, tràn đầy hồ lại tiếp tục chảy về phía hồ kế tiếp. Hoàng đế ở trong này xây một cung điện loại nhỏ, chứng tỏ quyền chiếm giữ của hoàng tộc, cũng trở thành nơi thành viên hoàng thất tắm rửa.

Tối nay vào canh giờ này vừa vặn đến phiên Nhan Châu hưởng dụng đầm Ngọc Nữ, nàng không chút do dự mang theo Lâm Vũ. Hai người cởi quần áo, ở trong hồ tận tình chơi đùa, làm cho tinh thần căng thẳng mấy ngày liên tiếp của Lâm Vũ cũng được thả lỏng, cũng không khỏi sinh ra hảo cảm đối với Nhan Châu. Nếu không có Hô Diễn Khang, có lẽ nàng sẽ rất thích kết giao với cô muội muội này. 

Thừa dịp cùng Lâm Vũ vui cười, Nhan Châu đột nhiên hỏi một câu: "Lâm tỷ tỷ, ngươi cảm thấy ca ca ta thế nào?" 

Vừa nghe đến hắn, nụ cười tươi trên mặt Lâm Vũ đã biến mất, thản nhiên đáp lại nói: "Ta cùng với hắn ở chung không nhiều lắm, đối với con người hắn còn chưa đủ hiểu biết." 

"Nga, bất quá ca ca ta là đại anh hùng số một số hai trên thảo nguyên! Mấy năm nay trong những lễ tết hắn đều lấy hạng nhất, rất nhiều cô nương đều ái mộ hắn, chỉ tiếc hắn cũng không vì thế mà thay đổi." Nói xong, Nhan Châu trộm nhìn Lâm Vũ, thấy nàng không có phản ứng nhiều, không khỏi khe khẽ thở dài, xem ra con đường tình cảm của ca ca là không thông thuận rồi. 

Tắm rửa xong, hai người đều đổi lại y phục. Tẩy đi một thân bụi đất, Lâm Vũ chỉ cảm thấy toàn thân đều sảng khoái nói không ra lời, người cũng trở nên phá lệ hưng phấn, tâm tình vô cùng tốt, đảo qua mấy ngày lo lắng. Vừa cẩn thận nhìn nhìn nước hồ trong suốt, chỉ cảm thấy hồ nước nóng này, còn có công hiệu chữa bệnh. 

Đi ra cung điện ở đầm Ngọc Nữ, nhìn thấy thảo nguyên mênh mông vô tận, dưới ánh trăng, hoa dại ngọn cỏ nhẹ nhàng lay động theo gió, hoa mai di động, từng trận thổi đung đưa, đan vào tiếng côn trùng kêu vang, giống như một âm điệu nhẹ nhàng động lòng người. Cảnh đẹp như thế, thật làm cho người ta không khỏi say mê. Lúc này, cách đó không xa vang lên một trận tiếng ca nhu hòa, thanh âm kia trằn trọc triền miên, giống như đang thì thầm điều gì đó. Nhan Châu che miệng cười, "Lâm tỷ tỷ, ta muốn nghe ngươi hát một khúc được chứ? Tốt nhất là đem tiếng ca của người nọ át xuống!" 

Lâm Vũ tinh tế nghe, cảm giác được nam nhân cách đó không xa đang hát là một khúc tình ca Mạc Bắc, như là vì cảm giác ái mộ nữ tử mà hát lên khúc ca này, trong ca khúc thể hiện rõ loại tình cảm yêu say đắm sâu đậm của người ca hát. 

Tựa hồ bị thiên nhiên thôi thúc, tại dưới bóng đêm say lòng người, bên tai truyền đến từng đợt tiếng ca, nghĩ đến Tử Minh xa cuối chân trời, nàng giống giống như ma ám mà gật gật đầu, cũng hát lên. 

Phóng ngựa trượt đi trên núi một đám mây a

Đoan đoan trượt vào Mạc Bắc thành trượt đi a 

Ánh trăng cong cong trượt đi Mạc Bắc thành a 

...... 

Đây là một giai điệu được lưu truyền phổ biến, ca tụng tình yêu đẹp đẽ, tiết tấu thanh thoát, thật thà mộc mạc, cảm xúc dâng cao nhiệt liệt, cảm tình tha thiết và uyển chuyển. Tiếng hát Lâm Vũ to rõ mang theo loại tình cảm nồng đậm  vấn vương, quanh quẩn trong thảo nguyên, làm cho người nghe giống như thấy được một bức hoạ phong tình tuyệt vời.

Một khúc đã hoàn thì Nhan Châu ở một bên  vẫn đắm chìm bên trong mộng tưởng kia. Lâm Vũ nở nụ cười hớn hở, nghĩ giữ chặt tay nàng, nhưng không ngờ tay kia đã bị túm lấy. Nàng đột nhiên quay đầu, chỉ thấy một khuôn mặt xa lạ xuất hiện ở trước mắt. 

Hắn đang mặc trang phục màu vàng, trên đầu mang mũ ngọc, tóc đen thả dài bên hông, trong mắt thâm thúy hình như có tìm tòi nghiên cứu cũng có mê luyến, bình tĩnh nhìn nàng, tiếng nói trầm thấp vang lên, "Ngươi, tên gọi là gì?" 

Những lời này thức tỉnh Nhan Châu bên cạnh, nàng lập tức khom người nói: "Nhan Châu gặp qua hoàng huynh!" 

Tựa hồ không có nghe được thanh âm của Nhan Châu, tay hắn vẫn kéo Lâm Vũ, lặp lại câu hỏi: "Nói cho ta biết, ngươi tên là gì?" 

Lúc này, một bóng người xuất hiện ở phía sau Lâm Vũ, hắn kéo lấy tay kia của Lâm Vũ nói: "Hoàng huynh, đây là hoàng phi tương lai  của ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.