Tại một nơi âm u, ngày như đêm. Những linh hồn của người đã chết mang theo bao nhiều cảm xúc từ nơi nhân gian gửi ghắm lại cho hoa Bỉ Ngạn rồi uống canh từ tay Mạnh bà, và bước vào đạo luân hồi đến với một cuộc đời mới.
Ngàn bông Bỉ Ngạn nở rộ bên bờ sông Vong Vuyên, còn cây cầu Nại Hà âm u vẫn bắc qua hai bên bờ sông. Nơi Âm Phủ tại U Minh điện của Diêm Vương đang có một bầu không khí vô cùng kì lạ.
Trên ghế ngồi, Diêm Vương khuân mặt không rõ hỉ nộ. Ở dưới Hắc Bạch Vô Thường thì cúi ghằm mặt xuống như đứa trẻ mắc lỗi. Đứng trước hai người một trắng một đen đó là một nữ tử, hai tay đang trống hông.
Nữ tử này có một khuân mặt rất đẹp, đẹp khuynh quốc khuynh thành. Khuân mặt trái xoan, trắng noãn mịn màng không tì vết. Đôi mắt phượng xinh đẹp mà linh động sâu thẳm như như hồ không đáy, đôi mày lá liễu dài cong mà thanh nhã. Kết hợp với cái mũi cao thanh tú. Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp khẽ cong lên,cười như không cười. Mà đằng sau nụ cười không rõ đó là khuôn mặt khuynh quốc này đang tức giận.
Một tay chỉ thẳng vào mặt Diêm vương đang không rõ hỉ nộ kia, nữ tử quát:“ Ngươi nghĩ mình là Diêm vương thì giỏi à! Bản cô nương ta đây vẫn còn là 24 tuổi thanh xuân đó!”
“Là ta quản giáo thuộc hạ không tốt! Thực xin lỗi vị cô nương này.” Diêm vương nhìn nàng, khuân mặt vô cùng khó xử. Tiểu ôn thần a! Ngươi còn muốn náo loạn đến bao giờ nữa a! Rồi khuân mặt trở nên u sầu, Thật khổ cho có mạng già của ta a!
“Bản cô nương là bị chết oan đó! Là bị thuộc hạ của ngươi câu nhầm hồn đó! Ngươi tưởng xin lỗi là xong à?!!!” Nữ tử tức giận nói.Nàng mới 24tuổi đó, vẫn còn thanh xuân lắm! Vậy mà bị câu nhầm hồn mà chỉ nhận được mỗi câu xin lỗi là sao? Tưởng nàng dễ bị bắt nặt chắc!
Hung tợn lườm Hắc Bạch Vô Thường đang cúi ghằm mặt kia, Diêm Vương quát:“ Hai ngươi bây giờ nói rõ cho ta nghe chuyện này cuối cùng là sao!! Đây là vụ thứ mấy các ngươi câu nhầm hồn rồi hả!!” Còn lại câu nhầm hồn tiểu ôn thần ác ma này nữa! Và tất nhiên câu này Diêm Vương không nói ra mà chỉ để trong lòng thôi.
Bạch Vô Thường ngẩn đầu lên,khuôn mặt màu trắng sợ hãi nhìn Diêm vương. Tay chỉ về phía Hắc Vô Thường đổ tội nói:“ Lão đại không phải do ta! Là do Lão Hắc!”
Hắc Vô Thường lại ngẩn mặt lên, khuân mặt đen thui sợ hãi, nhìn vô cùng khó coi. Xua hai tay, rồi chỉ về phía Bạch Vô Thường nói:“ Lão..Lão đại không phải ta!!! Do Lão Bạch mải ngắm minh tinh mới quá nên mới câu nhầm hồn! Tất cả đều tại Lão Bạch a! Ta vô tội!”
“Cái gì!!! Các ngươi mải ngắm minh tinh mà câu nhầm hồn của bản cô nương sao!!!!!” Nữ tử kia ngạc nhiên, hai mắt trừng lớn thét lên.
Còn Diêm Vương thì đen mặt, khuân mặt cực kì khó coi. Cấp dưới của hắn, không phải là chưa từng câu nhầm hồn bao giờ, nhưng mà lần này câu nhầm vì.. vì.... mải ngắm minh tinh!!!!!!! Thực sự không có tiền đồ!!! Làm hắn cực kì mất mặt a!!!!
“Lão... lão đại?” Mãi không thấy Diêm Vương lên tiếng, Bạch Vô Thường lấy hết dũng khí nhìn Diêm Vương. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng và ánh mắt hung ác như hận muốn ăn tươi nuốt sống của Diêm Vương, thì hắn lại run sợ cúi đầu xuống.
“Diêm Vương bây giờ định đền bù như thế nào cho bổn cô nương ta đây” khoanh tay trước ngực bộ dáng như đi đòi nợ hung tợn nhìn Diêm Vương, nữ tử nói.
“Ờ... à.. cái này thì.. ờ..” Diêm Vương khuôn mặt khó xử ấp a ấp úng mãi không nói xong một câu. Trong đầu không ngừng vắt đầu vắt óc suy nghĩ. Bỗng trong đầu Diêm Vương nảy ra một ý nghĩ:
“Hay ta cho ngươi trùng sinh lại vào một thân xác khác đi, ngươi thấy đề nghị này thế nào?”
Nghe Diêm Vương nói vậy nữ tử đó xoa cằm suy nghĩ, ngẩng đầu lên hỏi Diêm Vương:“ Ý của Diêm Vương là tá thi hoàn hồn giống như trong truyền thuyết, tiểu thuyết xuyên không hay có hả?”
“ Là, vậy cô nương nghĩ sao?” Gật đầu, nhìn bộ dáng đăm chiêu suy nghĩ của vị nữ tử Diêm Vương liền dụ dỗ, thêm chút mắm chút muối vào:“ Ở nơi đó phong cảnh rất đẹp, soái ca mĩ nam thì rất là nhiều nha~”
“ Được! Bản cô nương ta đồng ý! Nhưng mà cuộc sống của ta ở nơi đóphải thanh nhàn, bình yên. Tên giống bổn cô nương, và tất nhiên là dung mạo cũng phải khuynh quốc khuynh thành, phong hoa tuyệt đại,hoa gặp hoa nở như bổn cô nương hiện tại!” Đắn đo một lúc rồi nữ tử gật đầu đồng ý.
“Vậy cho ta xin tên tuổi của cô nương” lau mồ hôi trên trán, Diêm Vương thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng giải quyết xong tiểu ôn thần này. Rồi quay ra trừng mắt lườm Hắc Bạch Vô Thường, xong mới mới lôi một quyển sổ dày cộp ra đặt lên bàn.
“ Bản cô nương ta tên Diệp Tử Ly”
“Diệp..Tử..Ly...Đây rồi”
“Số của công nương đây cũng may thật đó, nguyên chủ của cơ thể này một khắc nữa là chết rồi, cô nương nhập hồn bây giờ là cũng vừa tầm đó” Diêm Vương nhìn quyển sổ xem xét nói.
“ Vậy có đủ những điều kiện mà bổn cô nương đưa ra không?”
“ Là, đủ hết. Vậy nên để ta làm phép luôn đây!” nói xong chưa đợi Tử Ly phản ứng thì Diêm Vương đã thi triển phép thuật.
Một nguồn ánh sáng màu trắng xuất hiện chiếu sáng cả U Minh điện đã bao bọc lấy nàng. Một lúc sau ánh sáng màu trắng đó biến mất, đồng thời bóng dáng của Diệp Tử Ly cũng theo nó mà biến mất.