Nho nhỏ than thở âm thanh vang lên dưới mái đình xinh đẹp.
Nhìn những bông hoa rực rỡ nở rộ, mặt hồ lấp lánh mang ánh sáng dịu nhẹ bao quanh cái đình nhỏ.
Dưới mái đình có một bóng dáng nhỏ nhắn với khuôn mặt xinh đẹp ngồi bên chiếc bàn đá, mái tóc được búi vừa đơn giản vừa đáng yêu. Trên người mặc bộ y phục màu tím tinh sảo, đẹp đẽ.
Ánh mắt nhìn xa xăm, trong lòng Diệp Tử Ly buồn phiền, rối rắm vạn phần.
“Haizz...”
Theo như kí ức của nguyên chủ thì nơi này là vùng đất cường giả vi tôn, tu luyện nội lực, lấy võ làm đầu. Chia thành tứ quốc: Đông Khấn quốc, Tây Thương quốc, Nam Xa quốc, Bắc Trấn quốc.
Mà nàng thì là thiên kim tiểu thư duy nhất viên ngọc quý của Trấn Quốc tướng quân Tây Thương - Diệp Khung Hải!
Phụ thân thì là Trấn Quốc tướng quân quyền cao chức trọng trong triều, mẫu thân thì là Nhan độc tiên - Nhan Tiêu Yên có tiếng trong giang hồ. Có hai ca ca, đại ca là - Diệp Lam Lăng, nhị ca là - Diệp Lam Kiệt. Vì nàng là người con nhỏ tuổi nhất, còn là nữ nhi duy nhất của phủ Đại tướng quân nên cực kì được sủng ái.
Thiên kim tiểu thư duy nhất của phủ Trấn Quốc tướng quân!
Thân phận như thế biết bao nữ tử mong ước? Nhưng nàng lại muốn làm một người bình thường. Chuyện của kiếp trước vẫn luôn là bóng ma trong lòng nàng, là nỗi hối hận nhất trong đời của nàng!
“ tiểu Ly nhi!”
Một giọng nam hài vang lên, theo đó là bóng dáng tươi cười của Diệp Lam Kiệt chạy đến, đằng sau là bộ dáng nho nhã với nụ cười ôn nhu của Diệp Lam Lăng từ từ đi tới.
“ Đại ca, nhị ca”
Nhẹ nhàng vang lên mang theo sự thân thiết nhưng lại khó nhận ra sự xa cách, bài xích.
“Tiểu Ly nhi muội thấy khỏe hơn không? Muốn chơi cái gì không?”
Chạy vào trong đình, Diệp Lam Kiệt ngồi xuống bên cạnh Diệp Tử Ly, quan tâm hỏi.
“Lam Kiệt, Ly nhi vừa khỏi không lâu vẫn còn yếu lắm.”
Diệp Lam Lăng nhẹ giọng nói, rồi quay ra nhìn Diệp Tử Ly ân cần hỏi:“ Ly nhi thấy khỏe hơn không? Hay đại ca đưa muội vào phòng nhé?”
“Ta không sao, đại ca không cần lo lắng. Huynh nhìn xem, ta đã khỏe hơn rồi này!”
Nhan Tiêu Yên không biết từ đâu xuất hiện, đặt vải và đồ dùng để thêu xuống bàn.
Thấy vậy, nàng lại ngồi xuống ghế, giả vờ ho:“ Khụ khụ, con thấy trong người không tốt lắm. Vậy nên mẫu thân...có thể lần sau học được không ạ?”
“Ngươi vừa bảo là khỏe rồi cơ mà?”
“Nhưng....”
Chưa đợi Diệp Tử Ly nói hết câu thì Nhan Tiên Yên liền chặt lời:“ Không nhưng nhị gì hết! Lăng nhi, Kiệt nhi hai ngươi ra chỗ khác chơi đi!”Diệp Lam Lăng, Diệp Lam Kiệt nghe vậy liền rời khỏi đình, trước khi rời đi ánh mắt lo lắng liếc nhìn Diệp Tử Ly rồi lại nhìn Nhan Tiêu Yên, mới rời khỏi.
Nhìn hai bóng dáng dần dần đi xa, Diệp Tử Ly nhìn mẫu thân đại nhân của mình, giọng nói nhỏ nhẹ hỏi:“ Mẫu thân con... có thể học cái khác không?”
Nhan Tiêu Yêu gật đầu:“ Có thể”
Nghe vậy nàng vui mừng, nhưng nghe xong câu nói tiếp theo của Nhan Tiêu Yên thì như bị dội một chậu nước lạnh vào người.
“ Học cầm, học kì, học thư và học họa, học tam tòng tứ đức cùng học cách làm nữ tử hiền lương thục đức, một trong những cái này ngươi muốn học cái nào?”
Con chẳng muốn học cái nào a!
Trong lòng Diệp Tử Ly kêu gào. Nàng không muốn học cái nào cả! Nàng không hề thích mà cũng không muốn học những thứ đó!
“Mẫu thân có thể không học không?”
“Không được”
Nhan Tiêu Yên nói không chút nghĩ ngợi. Nhìn khuôn mặt buồn rầu của Diệp Tử Ly, nàng thởi dài.
Ngồi xuống bên cạnh Diệp Tử Ly, dịu dàng xoa đầu nàng, Nhan Tiêu Yên ôn nhu nói:“ Ly nhi, thật ra mẫu thân cũng không muốn để ngươi học mấy cái cầm kì thi họa này, mà tam tòng tứ đức, hiền lương thục đức đâu, dù sao mẫu thân cũng không quan tâm, chú ý đến mấy cái này. Chỉ là....”
Nói đến đâu, Nhan Tiêu Yên lại thở dài:
“Mẫu thân không muốn cho ngươi học võ. Học cái đó tuy có thể bảo vệ bản thân nhưng với thân phận của ngươi rất dễ bị hoàng tộc chú ý mà tại nơi cường giả vi tôn này, ngươi mà học võ thì càng dễ bị kéo vào cuộc tranh đấu hoàng tộc.
Mẫu thân thấy con vẫn nên là học cầm kì thi họa là tốt nhất, học được một ít cũng được. Miễn sao đừng học võ, cũng đừng học quá sâu vào cầm kì thi họa là được. Tránh bị người hoàng tộc chú ý. Hoàng tộc rất nhiều tranh đấu, mẫu thân không muốn con bị lôi kéo vào cuộc chiến nơi thâm sâu đó.”
Nghe những lời giải thích, quan tâm của Nhan Tiêu Yên, nàng có chút động tâm, nhưng rồi sự đông tâm đó nhanh tróng biến mất.
Nàng vẫn không quên, những năm đó bọ họ cũng nói những lời quan tâm, như rất thương yêu nàng, nhưng đằng sau sự quan tâm đó lại là...
Lỡ đâu đằng sau những lời quan tâm của Nhan Tiêu Yên là lại mang theo một mưu kế nào đó?
“Vậy con có thể chẳng học gì cả, người trong hoàng tộc sẽ không chú ý đến một vị tiểu thư không tài như con.”
“Không được”
Nhan Tiêu Yên liền phản đối ý kiến này nàng.
“Nữ nhi của Nhan Tiêu Yên ta sao có thể làm một người không tài được!”
Nghe lời phản đối của Nhan Tiêu Yên, tia hi vọng của Diệp Tử Ly liền bị dập tắt. Nàng còn nghĩ Nhan Tiêu Yên sẽ đồng ý chứ? Nhưng nàng lại phản đối, điều đó khiến cho Diệp Tử Ly nàng nghĩ Nhan Tiêu Yên cũng giống như bọn họ...
“Thôi, ta trở về viện đây, nhớ nghỉ ngơi cho tốt đó. Ngày mai chúng ta nói tiếp.” Thấy khuôn mặt buồn buồn của Diệp Tử Ly, Nhan Tiêu Yên nói.
Ly nhi, nếu con không tài thì sao có thể bảo vệ mình được? Không chỉ hoàng tộc mà cả giang hồ cũng rất thâm sâu khó lường. Mà mưu kế hai nơi đây luôn gắn với nhau, gắn với dã tâm không đáy muốn làm bá chủ thiên hạ.
Dù con không võ công nhưng chỉ cần con có chút tài thôi, như vậy chắc cũng đủ để con bảo vệ chính mình.
“Vâng, mẫu thân”
Lặng im nhìn bóng dáng Nhan Tiêu Yên rời khỏi, trong lòng Diệp Tử Ly nhiều cảm xúc đan xen, nhưng rồi lại hóa thành đau lòng.
Không lẽ kiếp này sống lại, người nơi đây cũng sẽ đối với nàng giống như bọn họ? Vừa cho nàng hạnh phúc yêu thương vừa cho nàng đau thương tuyệt vọng?
Thời tiết không còn nóng nữa rồi, mấy ngày rồi ta không đăng chương.... Theo tính toán của ta thì 2 tuần ta sẽ ra một chương, có lúc chậm hơn có thể đến 3 tuần một chương, nhưng ta chắc chắc rằng chương nào cũng sẽ nhiều hơn 1000 từ! Mong các nàng sẽ thông cảm về lịch đăng truyện muộn của ta.