Từng tia nắng chiếu qua cửa sổ, chiếu sáng vào khuôn mặt yên tĩnh của Diệp Tử Ly.
Đôi mắt phượng nhỏ nhắm lại, đôi môi hơi mím, khuôn mặt suy tư lộ chút vẻ buồn rầu. Đôi lông mày hơi run, đôi mặt sâu thẳm như mặt hồ gợn sóng, khuôn mặt bình yên là lạnh nhạt. Nhìn Diệp Tử Ly lúc này không hề giống Diệp Tử Ly năng động kia.
Hít một hơi dài, rồi thở ra. Đôi mặt nhắm lại rồi mở ra, khuôn mặt liền biết đổi, lại trở thành tiểu cô nương năng động như trước.
Rời khỏi phòng, nàng hướng về viện của phu thê Diệp Khung Hải và Nhan Tiêu Yên.
------------------------------------------
“Khung Hải bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Nhan Tiêu Yên cầm thánh chỉ trên tay mà run run, giọng nói lo lắng nhìn Diệp Khung Hải.
“ Ly nhi bây giờ đã bị người hoàng tộc chú ý đến sớm vậy sao?”
Vỗ vai trấn an thê tử, Diệp Khung Hải thở dài:“ Với thân phận của Ly nhi thì từ nhỏ đã bị người hoàng tộc chú ý. Chúng ta muốn tránh thì khó, chỉ có thể phòng mà thôi”
“Bây giờ Hàn vương vừa trở về, mà mẫu phi đã mất của hắn là Hiền phi mà Hoàng thượng yêu sâu đậm, giờ hắn trở về rất được Hoàng thượng sủng ái, giờ Ly nhi lại bị Hoàng thượng ban hôn với hắn, vậy cuộc sống của Ly nhi sau này chẳng phải sẽ rất nguy hiểm sao?”
“Mẫu thân hay là hỏi chút ý kiến của Ly nhi nhi đi”
Diệp Lam Lăng nhìn mọi người lại tiệp tục nói:“ Ly nhi mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng dù sao đây cũng là chuyện hạnh phúc cả đời của muội ấy, chúng ta thử hỏi xem ý kiến của muội ấy xem sao?”
Diệp Khung Hải và Nhan Tiêu Yên nhìn nhau, thở dài, giờ chỉ có thể xem ý kiến của Ly nhi rồi tìm cách xử lí thôi.
“Cốc... cốc cốc”
“Mẫu thân ta vào được không?”
Tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói của Diệp Tử Ly làm những người trong phong giật mình. Không lẽ nàng đã nghe thấy hết cuộc nói chuyện của họ?
Không thấy động tĩnh trong phòng vang lên, Diệp Tử Ly đành đẩy cửa bước vào phòng. Nhìn đến khuôn mặt từ sợ hãi đến bình tĩnh của mỗi người trong phòng, nàng cười nhẹ.
Khi bước đến gần căn phong, nàng đã nghe thấy gần hết cuộc nói chuyện của họ. Trong lòng nàng sau khi nghe những lời nói đó mà trở nên ấm áp. Bọn họ thự sự quan tâm đến nàng, sự quan tâm đó không dối trá mà cũng không suất phát từ sự lợi dụng là tạo thành. Họ thự sự yêu thương nàng, điều này khiến nàng gỡ bỏ bài xích với họ.
“Vậy... con nghĩ thế nào? Nếu con không muốn thì ta sẽ cố gắng xin Hoàng thượng hủy hôn ước này” Diệp Khung Hải nhìn lo lắng, không đắn đo nói.
Diệp Tử Ly là nữ nhi duy nhất của ông và Yên nhi, ông không muốn ép buộc, khiến nàng phải buồn. Nàng không muốn ông sẽ nghĩ cách từ chối.”Phụ thân, nếu người làm vậy thì nghĩa là kháng chỉ, sẽ bị xử nặng!” Nàng lắc đầu phản đối, mà tình cảm của nàng đối với Diệp gia lại tăng lên.
* Diệp Tử Ly*, nếu ta đã sống nhờ thân xác này thì ta sẽ thay muội yêu thương và bảo vệ Diệp gia này. Vậy nên muội sẽ không cần phải lo lắng, mà muội gặp Diêm Vương thì cũng không cần phải lo lão ta sẽ làm khó muội đâu.
*...*=> là khu vực khó hiểu (theo ta nghĩ) sẽ được ta giải nghĩa ở cuối đoạn.
* Diệp Tử Ly* ở đây là ám chỉ nguyên chủ đã chết. Đoạn này cũng chứng minh rằng nữ9 chấp nhận thân phận hiện tại, ý chỉ.... khó nói, đại loại là sẽ coi thân nhân muội Ly yêu thương như chính thân nhân của tỷ Ly, đại loại thế. Lần đầu giải thik cái này nên ta giải thik k rõ lắm, các nàng thông cảm.
“Ly nhi hay con đi đi”
“Hả, mẫu thân người nói vậy là sao ạ?” Nghe Nhan Tiêu Yên nói vậy nàng vô cùng ngạc nhiên, ngơ ngác hỏi lại.
“Ở giang hồ mẫu thân có rất nhiều bằng hữu, chúng ta sẽ là một màn 'giả mất tích', và rồi con sẽ sang sống Hải Vũ sơn trang được không?”
“Hải Vũ sơn trang? Nàng tính để Ly nhi đến chỗ Lục Đình Hải?”
Nghe Nhan Tiêu Yên nói vậy, Diệp Khung Hải nhíu mày, khuôn mặt lộ vẻ không vui.
“Như vậy không được?”
“Không phải không được, ta chỉ sợ Lục Đình Giang hắn sẽ cướp mất Ly nhi bảo bối thôi. Lỡ đâu hắn sẽ cướp mất Ly nhi làm tức phụ cho nhi tử của hắn thì sao?”
Ông không quên là ngày xưa Lục Đình Giang cùng tranh thê tử với ông đâu. Lỡ đâu hắn chuyển mục tiêu từ Yên nhi sang Ly nhi thì sao?
“ Đến giờ mà chàng còn lo cái chuyện đó?” Nhan Tiêu Yên đưa mắt lườm Diệp Khung Hải rồi nhìn sang Diệp Tử Ly:“ Ly nhi, con thấy vậy được không? Mẫu thân nghĩ Lục Đình Hải sẽ không ngại đâu?”
Nhìn khuôn mặt lạnh của Nhan Tiêu Yên, Diệp Khung Hải liền cúi đầu ủy khuất đồng ý:“ Được rồi”
“Vậy thì Ly nhi sẽ đi cùng ai?” Diệp Lam Lăng suy ngẫm nói.
“ Hay là để con đi cùng tiểu Ly nhi? Dù sao con cũng thường đến chỗ Đình Hải thúc thúc nhiều lần rồi” Diệp Lma Kiệt lên tiếng.
“Không được! Mẫu thân để con đi!” Diệp Lam Lăng lên tiếng phản đối.
“Cả hai con đề không đi đâu cả! Khung Hải chàng phái ám vệ đi theo để bảo vệ cho Ly nhi! Hai con mà đi thì rất dễ bị phát hiện” Nhan Tiêu Yên bình tĩnh nói.
“Hảo, ta thấy như thế cũng tốt. Dù sao Lăng nhi và Kiệt nhi đều còn nhỏ, để ta phái ám vệ đi theo”
“ Được rồi, Ly nhi giờ con theo mẫu thân đi chuẩn bị, ngày mai xuất phát!”
Nghe xong Diệp Lam Kiệt ngạc nhiên:“ Nhanh như vậy ạ?” Hắn còn phải ở cạnh tiểu muội thêm mấy ngày nữa chứ!
“Ừ, Ly nhi phải rời khỏi đây trước khi Hàn vương trở về kinh thành!” Nói xong, Nhan Tiêu Yên Liền đưa Diệp Tử Ly rời khỏi phòng.