Tần Ngạo quả nhiên cực vì giữ lời, tuy rằng khi Thái Hậu cùng mẫu
thân rời đi đã khuya, nhưng hắn vẫn là ôm Vân Hiểu Nguyệt tự mình đưa nàng về Sắc
Điệp Cung, hơn nữa ở lại không chịu đi!
Khi Vân Hiểu Nguyệt yêu cầu, sư phụ đã thành ngự y chuyên dụng của
nàng, mà các phi tần cùng phu nhân đại thần đều khiến Vân Hiểu Nguyệt lấy lí do
dưỡng thai để cự tuyệt “tiếp kiến”, nhưng còn quà lễ thì vẫn lấy!
Cứ như vậy, Vân Hiểu Nguyệt tránh ở Sắc Điệp Cung, sống những ngày
quá tiêu dao! Trong ba ngày đầu, vì đứa con trong bụng, nàng không thể không nằm
ở trên giường ngủ, võ công cũng không luyện, sách cũng không đọc. Đến ngày thứ
tư, nàng rốt cục nhịn không được, khôi phục cách sống cũ, tất nhiên cả việc đi
giày trượt băng lắc lư chung quanh. Huyên nhi nha đầu đã khôi phục sức khỏe,
càng không ngừng tiếp ứng phía sau, giống gà mẹ, khiến Vân Hiểu Nguyệt dở khóc
dở cười!
Hôm nay, bảo Huyên nhi đến phòng bếp chuẩn bị điểm tâm cho mình,
đóng cửa thư phòng đọc sách, Vân Hiểu Nguyệt thổi sáo ngọc đã mấy ngày không đụng
đến lên. Mấy ngày nay nhiều người tới, rất phức tạp, nàng chưa có cuộc trò chuyện
nào với Tư Đồ Viễn. Nàng phải hỏi, mình hiện tại ở tình huống này, nếu tiếp tục
tập luyện nội công, có ảnh hưởng gì tới đứa con trong bụng không?
“Nguyệt nhi, tìm ta có việc gì sao?” Cửa sổ kêu một tiếng vang nhỏ,
Tư Đồ Viễn nhanh chóng xuất hiện ở bên cạnh Vân Hiểu Nguyệt.
“Viễn, huynh thật sự là đồ đại ngốc!” Thấy vẻ mặt tiều tụy của Tư Đồ
Viễn cùng đôi mắt tràn đầy bi thương, Vân Hiểu Nguyệt cảm thấy trong lòng đau
xót, nhịn không được nâng tay vuốt ve tuấn nhan.
“Nguyệt nhi, ta rất khổ! Ta biết thế này
không đúng, nhưng khi ta nghe nói nàng mang thai, ta không khống chế được ghen
tị! Mấy ngày nay, ta không biết mình như thế nào nữa, Nguyệt nhi, làm sao đây? Nếu
còn như vậy, ta sợ mình sẽ hại nàng, làm sao bây giờ…?” Run run cầm bàn tay ấm
áp của Vân Hiểu Nguyệt, Tư Đồ Viễn thống khổ nói, giọt nước mắt lăn xuống, làm
đau trái tim Vân Hiểu Nguyệt.
“Huynh…!” Nhịn không được đứng dậy ôm thắt
lưng hắn, Vân Hiểu Nguyệt tựa vào trước ngực hắn, dịu dàng nói: “Có một số việc
là không thể xem mặt ngoài! Viễn, đứa bé này, hẳn là do lần đầu tiên thị tẩm mà
có, nhưng nếu nó đã đến đây, ta sẽ yêu thương, quý trọng nó. Nếu có một ngày,
ta mang theo nó lưu lạc thiên nhai, Viễn, huynh có thể đi cùng chúng ta hay
không?”
“Ngốc, hỏi huynh đó!” Bàn tay vuốt ve
khuôn ngực của hắn, Vân Hiểu Nguyệt cười hì hì nói.
“Nguyệt nhi, ta đã sớm nói, cả đời này, trừ
nàng ra, ta sẽ không nhìn ai, sẽ không nghĩ đến ai, nàng đi đến đâu, ta đi đến
đó, chỉ cần có thể mỗi ngày nhìn thấy nàng, như vậy là đủ rồi! Cho nên, sao ta
có thể không đi cùng nàng đây?” Thâm tình nhìn người trong lòng, trên
gương mặt tuấn dật của Tư Đồ Viễn tràn đầy đầy tươi cười.
“Viễn…” Dường như thở dài, nhẹ nhàng chạm
vào gương mặt hắn, Vân Hiểu Nguyệt kiễng chân, hôn lên môi hắn.
Có chút lạnh, có chút ngọt, quả nhiên là một
hương vị tốt! Vươn cái lưỡi, nghịch ngợm khẽ liếm ở bên môi hắn, nhìn động tác
hắn giật mình rồi ngây ngốc, khuôn mặt tuấn tú nhanh chóng nhiễm hồng cùng ánh
mắt thẹn thùng, tâm tình Vân Hiểu Nguyệt sung sướng: Nam tử như vậy ở nơi này,
hẳn là thuộc loại hi hữu, đáng giá với sự đối đãi của mình. Như vậy, trước hết
chọn huynh rồi nói sau!
Thật lâu sau…
“Nguyệt nhi, đừng như vậy, để người ta thấy
sẽ không xong!” Hơi hơi thở gấp thoát khỏi Vân Hiểu Nguyệt, Tư Đồ Viễn đỏ mặt
nói.
“Haha, Viễn thật đáng yêu! Vậy, hiện tại
ta đã đánh con dấu, huynh chính là người của ta. Về sau, người này chỉ có ta có
thể chạm vào, cái ôm này chỉ có ta mới có thể ôm, nhớ chưa? Nếu không, ta sẽ bỏ
huynh!” Chạm vào cánh môi ướt át của hắn, Vân Hiểu Nguyệt bá đạo nói.
“Được!” Tư Đồ Viễn ngẩn ra, lập tức nở một
cười hạnh phúc!
“Haha, vậy yên tâm chưa? Ta đã từng nói
cho huynh, chỉ cần huynh không phản bội ta, ta vĩnh viễn sẽ đặt huynh trong
lòng, tuyệt không nuốt lời! Được rồi, không đùa huynh nữa, ta muốn hỏi huynh, nếu
ta tiếp tục tu luyện nội công có thể làm con bị thương tổn gì hay không?” Xoa
bóp khuôn mặt hắn, Vân Hiểu Nguyệt cười tủm tỉm hỏi.
“Không sao! Chỉ cần cẩn thận một ít là được,
hơn nữa cùng sự tu luyện của nàng, sau khi sinh con ra, rất có khả năng nó sẽ
giống nàng, có chứa chân khí tiên thiên, tập võ sẽ dễ dàng hơn nhiều!” Tư Đồ Viễn
mỉm cười trả lời.
“Oa, thật tốt quá! Ta nhất định phải khiến
con của ta trở thành võ lâm cao thủ trẻ tuổi nhất trong lịch sử!” Vân Hiểu Nguyệt
hưng phấn không thôi, kích động nhảy dựng lên!
“Cẩn thận!” Một tay ôm Vân Hiểu Nguyệt vào
trong ngực, Tư Đồ Viễn nhịn không được lo lắng nói: “Không thể chạy tới chạy
lui như vậy, rất nguy hiểm!”
“Ta biết, Viễn, cùng đọc sách với ta nào!”
Dựa vào trong lòng hắn, Vân Hiểu Nguyệt cười hì hì nói.
“Ừ!”
Ôm lấy Vân Hiểu Nguyệt ngồi vào ghế trên,
lấy quyển sách y một bên đưa cho người trong lòng, Tư Đồ Viễn hạnh phúc mỉm cười,
lẳng lặng cùng nàng trong một không khí ấm áp.
Đột nhiên, tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc” vang
lên, sau đó giọng nói vui sướng của Huyên nhi truyền vào trong tai: “Nương
nương, Đại thiếu gia đến thăm người!”
“Đại ca?” Vân Hiểu Nguyệt sửng sốt, trấn
an vỗ vỗ Tư Đồ Viễn có chút khẩn trương, mỉm cười nói: “Mời đại ca đến thư
phòng!”
“Vâng!”
“Viễn, huynh đi về trước đi, đừng suy nghĩ
bậy bạ, biết không?” Hôn nhẹ lên môi hắn, Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười nói.
“Được! Vài ngày sau, Hoàng thượng có thể sẽ
phái ta ra ngoài làm việc, nàng tự phải cẩn thận?” Mặt đỏ lên, Tư Đồ Viễn có
chút lo lắng.
“Biết rồi! Nguyệt nhi của huynh rất lợi hại,
yên tâm đi!” Đứng lên, vuốt phẳng y phục có chút hỗn độn của hắn, Vân Hiểu Nguyệt
nhìn theo bóng hắn rời đi, lại nằm ở ghế tiếp tục đọc sách. Vị đại ca này, nàng
cũng không biết nên dùng thái độ như thế nào để đối đãi hắn, tốt nhất nên yên lặng
xem thế nào đã!
Rất nhanh, ngoài cửa truyền đến tiếng bước
chân nhẹ nhàng, sau đó nghe thấy giọng nói vui sướng của Huyên nhi: “Đại thiếu
gia, nương nương ở thư phòng chờ người!”
“Được, cám ơn!” Giọng nói dịu dàng nho nhã
rất hay truyền vào trong tai, lập tức điếu làm sự hiếu kì của Vân Hiểu Nguyệt
vùng lên, nàng nhịn không được ngồi thẳng dậy, nhìn về phía cửa phòng.