Tuyệt Sắc Yêu Phi

Quyển 2 - Chương 112: Cảm giác trả thù



Ngăn lại động tác bọn Viễn muốn cùng đi vào, Vân Hiểu Nguyệt lẻ loi một mình chậm rãi rảo bước tiến lên lều lớn, thình lình bất ngờ, bên trong không có một bóng người, chỉ có Tần Ngạo ngồi ở giữa long ỷ trong quân trướng, nháy mắt một cái cũng không cứ nhìn chằm chằm Vân Hiểu Nguyệt bước vào, trong mắt phượng thâm thúy u ám yêu mị tràn đầy thâm trầm đau đớn cùng tình ý đè nén, hình như có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng lại không biết nên nói như thế nào, lại lẳng lặng nhìn.

Nhăn nhíu mi, Vân Hiểu Nguyệt nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, hơi hơi vuốt cằm:

“Thanh Long Hoàng, Vũ Vương gia bị thương, không tiện đi lại, còn ở trong xe ngựa bên ngoài, cần tĩnh dưỡng, hiện tại ôm hắn tiến vào sao?”

“Điệp Nhi…”

Tần Ngạo nghe vậy cả người chấn động, đau đớn thì thầm:

“Gọi ta Lưu Vân, đó là tự của ta, còn nhớ rõ sao, không nên gọi ta Thanh Long Hoàng, được không?”

“Câm miệng!”

Đôi mắt Vân Hiểu Nguyệt lạnh lùng, sát khí tràn đầy:

“Mũi tên kia vẫn không có cho ngươi nhớ kỹ sao? Ta gọi Vân Hiểu Nguyệt, không  phải là Vân Nhược Điệp, Điệp Hậu của ngươi, đã chết, hỏa táng vào Hoàng lăng, ngươi quên sao? Cuối cùng cảnh cáo ngươi một lần, nếu nhắc lại hai chữ ‘Điệp Nhi’ này, ta sẽ không khách khí với ngươi, hừ!”

“Phải không?”

Tần Ngạo suy sụp rũ mắt, kéo ra một tia tươi cười còn khó xem hơn so với khóc.

“Là lỗi của Trẫm, lúc trước Trẫm thực xin lỗi nàng, như vậy, Trẫm phải làm như thế nào, nàng có thể tha thứ cho Trẫm đây?”

“Tha thứ???”

Vừa nghe lời ấy, trong lòng Vân Hiểu Nguyệt hận ý quay cuồng, quỷ mị lẻn đến bên cạnh hắn, chủy thủ ngân quang nháy mắt để tại trước ngực của hắn, mắt đẹp lửa giận hừng hực thiêu đốt:

“Tần Ngạo, muốn ta tha thứ ngươi, nằm mơ đi! Phụ thân ta hắn là gieo gió gặt bảo, ngươi giết hắn, ta không có ý kiến, mà là mẫu thân của ta thì sao, nàng thiện lương như vậy, bởi vì một tờ chiếu thư của ngươi, tự sát thân vong, còn có tiểu Huyên, Hoàng Hậu cũng chết ở trong tay của ngươi,  thậm chí ta không kịp thấy các nàng lần cuối cùng, hài tử của ta, là ngươi cùng Nhu Phi liên thủ hại chết, nàng có tội gì?

Tần Ngạo, chính ngươi cẩn thận suy nghĩ từng việc đối với Nhược Điệp làm ra đã đem lại nhưng tổn thương như thế nào, ngươi lại có tư cách gì muốn ta tha thứ ngươi? Ngươi muốn ta thành người bội bạc sao, ta muốn làm nhất chính là giết ngươi, ngươi nói, ta có thể tha thứ cho ngươi sao?

Hơn nữa, bản thân ta đã có người yêu sâu đậm, nếu không có bọn Viễn lần nữa khuyên ta không cần giết ngươi, ngươi cho là ngươi còn có thể ngồi tốt ở đây hay sao?

Tần Ngạo, ta chưa từng có hận quá một người như vậy, ngươi là người đầu tiên, chỉ cần vừa nghĩ tới bảo bối vô duyên kia của ta, ta liền muốn giết ngươi vì hài tử báo thù.

Bất quá, ta đáp ứng bọn Viễn không giết ngươi rồi, ta không thể nuốt lời, Tần Ngạo,  hôm nay ta tới mục đích chỉ có một, chính là ngươi lập tức mang theo đại quân của ngươi, ngoan ngoãn chạy trở về Thanh Long của các ngươi đi, nếu không, ngươi phải biết rằng, lấy võ công của ta, muốn giết ngươi là dễ như trở bàn tay!”

Thanh âm lạnh như băng lộ ra hơi lạnh thấu xương, một chút đánh nát hi vọng Tần Ngạo, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, yên lặng nhìn mặt lạnh lùng tuyệt mỹ gần trong gang tấc của Vân Hiểu Nguyệt, đau lòng, dần dần bao vây hắn:

‘ Nàng nói, nàng hận hắn, ý muốn giết hắn.

Nàng nói, nàng có người yêu sâu đậm, mà hắn, vĩnh viễn mất đi người trong lòng, là bản thân gieo gió gặt bão.

Điệp Nhi nói đều không có sai, xác thực hắn không đáng tha thứ, nhưng, hắn cũng có bất đắc dĩ của hắn, hài tử mất đi, hắn làm sao không đau lòng? Nhưng là vì bảo trụ Điệp Nhi của hắn, liền tính tới tính lui, hắn cũng sẽ không chút do dự lựa chọn.

Chính là hắn hối hận, đã không có nói cho nàng biết hắn có bao nhiêu yêu nàng, vì tôn nghiêm Đế Vương đáng chết, làm hắn bỏ lỡ cơ hội cuối cùng, trận lửa lớn kia làm cho hắn thấy rõ tim của hắn, cũng mai táng tim của hắn.

Vốn cho là, cả đời này sẽ không còn có yêu, không nghĩ tới ông trời cho hắn cơ hội bù lại, cho nên hắn mang theo đại quân tiến tới đón tiếp nàng, cho dù phương pháp này là đê tiện, hắn cũng sẽ không tiếc.

Lại không nghĩ tới, nhìn thấy Điệp Nhi, đã hoàn toàn thay đổi, không chỉ có võ công cao cường, hơn nữa tự tin chói mắt, giống như một ngọn lửa nóng bỏng, làm cho hắn yêu càng thêm yêu không thể tự kềm chế, chỉ là hận của nàng, mạnh mẽ như vậy, hắn đã không kịp bù lại rồi sao?’

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi…”

Run run giơ tay lên muốn đụng chạm nàng, lại nhát gan lùi về, Tần Ngạo nhắm mắt lại, thì thào nói nhỏ:

“Được, từ nay về sau, nàng chính là Vân Hiểu Nguyệt, Điệp Nhi đã chết, ta nhớ kỹ, Nguyệt Nhi, ta yêu nàng, thật yêu thật yêu nàng.

Nàng biết không, trận lửa lớn kia, làm ta thống khổ, cũng cho ta thấy rõ cảm tình của bản thân đối với nàng, là ta mang thua thiệt cho nàng, muốn ta bồi thường ra sao đều được, chỉ cầu nàng cho ta một  cơ hội, ta cam đoan, sẽ hảo hảo yêu nàng, ta dùng toàn bộ sinh mệnh yêu nàng, nàng muốn ta lui binh, được, ta lập tức liền lui.

Theo ta trở về đi, mẫu thân rất nhớ nàng, trong cung tất cả tần phi đã toàn bộ hủy bỏ, sẽ không còn có người đến phiền nàng, chọc nàng tức giận, tin tưởng ta, được không?”

Đã từng hăng hái, hiêu trương bạt hỗ065 đã biến mất không thấy, trước mắt khuôn mặt tiều tụy này, thống khổ khẩn cầu, làm cho Vân Hiểu Nguyệt cảm giác thống khoái vô cùng:

‘Tần Ngạo à Tần Ngạo, rốt cục, ngươi cũng nếm đến tư vị đau lòng đi, thật sự là quá tốt, chẳng qua, trừng phạt này vẫn là rất nhẹ, ta nói rồi, ta cùng Điệp Nhi đều thống khổ, muốn từ trên thân ngươi ngàn vạn lần đòi trở về, ngươi cho là mũi tên ngày hôm qua kia có thể triệt tiêu tất cả tội nghiệt của ngươi sao? Hừ, đừng si tâm vọng tưởng!’

“Tần Ngạo, giữa ngươi và ta, một khắc khi ta bước ra khỏi Hoàng cung kia, cái gì cũng không còn nữa, hiện tại ngươi lại có tư cách gì muốn ta trở về với ngươi? Ta đã nói rồi, ta khinh thường tình yêu của ngươi, ngươi bỏ nữ nhân của ngươi, cùng ta có quan hệ gì đâu, ta sớm đã không phải là người ngốc yêu ngươi kia, là Vân Nhược Điệp nhận hết mọi tra tấn của ngươi.

Hiện tại ta có Viễn yêu, còn có Bạch Diệp, Bằng Triển cùng Câu Hồn, bọn họ yêu ta, nếu so với của ngươi trân quý gấp trăm lần, nghìn lần, vạn lần, mà ta, cũng yêu bọn họ, chúng ta tình thâm ý trọng, sinh tử cùng nhau, tình yêu của ngươi tràn ngập tính kế cùng âm mưu kia vẫn là lưu lại cho Hoàng Hậu tương lai của ngươi đi, ta một chút cũng không ham gì!”

Ánh mắt hài lòng nhìn hắn càng ngày càng tuyệt vọng, đáy lòng Vân Hiểu Nguyệt tràn đầy  khoái cảm trả thù, khóe miệng nổi lên tươi cười lãnh khốc, đáy mắt toát ra hàn ý lạnh như băng,  bàn tay mềm chậm rãi hiện lên trên bả vai hắn ngày hôm qua, thị huyết quang mang chợt lóe, Vân Hiểu Nguyệt tay nắm chặt, hung hăng nắm miệng vết thương, nhìn hắn đau đớn mà bỗng nhiênmắt phượng trừng lớn, thần sắc trắng bệch cùng cái trán mồ hôi cuồn cuộn rơi, tươi cười ngọt ngào dần dần sâu sắc:

“Rất đau sao? Tần Ngạo, chút thương tổn da thịt này, sao có thể so được với nỗi đau của ta? Ngươi tính bù lại cho ta sao, được, ta cho ngươi cơ hội bù lại, 3 tháng, đem chính sự Thanh Long Quốc an bài xong, về sau đến bên cạnh ta để làm tiểu hầu, làm người chăn ngựa, tắm thùng phân, đến phòng bếp đi làm việc vặt, bưng trà đưa nước, đến khi ta tha thứ cho ngươi, không hận ngươi mới thôi.

Đương nhiên, ngươi là Hoàng Đế một quốc gia, mặt mũi tổng là để dành cho ngươi, à, chỉ cần ăn  thuốc này, ngươi sẽ mất đi võ công, biến thành nam nhân xấu xí nhất toàn bộ đại lục, ngươi không cần lo lắng sẽ có người nhận ra ngươi, như thế nào?”

Thu hồi chủy thủ, giơ lên bình sứ trong tay, Vân Hiểu Nguyệt cười đến bừa bãi mà không vụn, nàng căn bản không tin hắn sẽ đáp ứng, giống như trong lòng người ích kỷ như Tần Ngạo chỉ có ngôi vị Hoàng đế, lại cuồng vọng kiêu ngạo, muốn nguyện ý vứt bỏ tôn nghiêm cam tâm làm nô, đó mới là chuyện buồn cười nhất thiên hạ đấy!

“Ah!”

Trên vai truyền đến đau nhức cùng cảm giác dính ngấy chậm chảy ra, làm cho Tần Ngạo bị đau nhịn không được kinh hô một tiếng, lập tức cắn cánh môi, đè nén tất cả rên rỉ ra, thật sâu nhìn vào đáy mắt Vân Hiểu Nguyệt, ở nơi nào đó, hắn nhìn không thấy một tia ôn nhu, chỉ có hận ý cùng khinh thường lạnh lùng.

Mà từng chữ nàng nói đều giống như là búa tạ khổng lồ, từng phát từng phát đưa hắn tiến vào vực sâu không đáy, tâm – đau đến phảng phất bị xé rách một loại, làm hắn không thở nổi:

‘Nguyệt Nhi, nàng tại sao có thể, tại sao có thể làm ta trơ mắt nhìn nàng cùng người nàng yêu song túc song phi066, nàng liền hận ta như vậy, muốn dùng phương pháp như vậy làm nhục ta sao? Ta nên làm cái gì bây giờ, nên làm cái gì bây giờ đây…’

Đáy mắt Tần Ngạo giãy giụa cùng kinh ngạc với nồng đậm đau đớn, trên mặt ý cười của Vân Hiểu Nguyệt châm chọc sâu hơn, giương tay lên, bình sứ trên không trung giơ lên một đạo hoàn mĩ đường cong, “bang” một tiếng, rơi xuống trên mặt đất, nháy mắt rơi dập nát, một viên thuốc màu đen lăn rơi trên mặt đất, lây dính bụi bậm.

Giữa mắt đẹp hàn quang chợt lóe, Vân Hiểu Nguyệt đạm mạc nhìn hắn, rút tay về, lườm bả vai  nhuốm máu của hắn, ánh mắt chợt lóe, nắm chặt bàn tay mềm, xoay người hướng màn trướng đi ra ngoài:

“Tần Ngạo, hi vọng ngươi nói chuyện giữ lời, lập tức lui binh, Tần Vũ ta đã đưa trở về, phát hiện tại thân thể hắn rất yếu, cho các ngươi 3 ngày tu dưỡng, ba ngày sau đó nếu ngươi còn chưa cút, ta liền tự mình đưa ngươi ra đi!”

“Chậm đã!”

Nhanh chóng điểm huyệt đạo ở chung quanh miệng vết thương, Tần Ngạo thở hào hển đứng dậy đi xuống long ỷ, bước chân có chút lảo đảo đuổi theo.

“Nguyệt Nhi, ý của nàng là nói, nếu ta nguyện ý làm như vậy, nàng sẽ tha thứ ta, trở lại bên cạnh ta, thật không?”

“Chê cười, làm sao có thể?”

Đột nhiên xoay người, Vân Hiểu Nguyệt lại một lần nữa tàn nhẫn đánh nát hy vọng xa vời của hắn:

“Ta chỉ sẽ cùng người ta yêu chung tay chung thân, nếu ngươi thật sự làm tiểu hầu của ta, ta cũng chưa chắc sẽ tha thứ ngươi, mà chúng ta, không có khả năng, ta sẽ không cùng với một tên sát nhân ở chung.

Ta nhắc nhở ngươi, nếu ngươi dám đối với nam nhân của ta gây bất lợi, ta sẽ không tiếc khơi mào chiến hỏa, tự mình mang binh tiến công Hoàng cung Thanh Long Quốc, hái đầu của ngươi, đem Thanh Long Quốc hoàn toàn gạt bỏ khỏi đại lục này, Vân Hiểu Nguyệt ta nói được, liền sẽ làm được, ta không thể giết ngươi, đã là ta nhẫn nại lắm rồi, tự giải quyết cho tốt!”

Nói xong, Vân Hiểu Nguyệt kiên quyết xoay người, đi ra lều lớn.

“Nguyệt Nhi, ta thật sự mất đi nàng, phải không?”

Kinh ngạc nhìn thân ảnh Vân Hiểu Nguyệt không chút do dự đi ra lều lớn, hai chân Tần Ngạo mềm nhũn, ngồi trên mặt đất:

“Không, ta không cam lòng, nàng là người của ta, Hoàng Hậu của ta, ta làm không được đem nàng chắp tay nhường người khác, làm người hầu phải không, được, Nguyệt Nhi, ban đầu là ta thực xin lỗi nàng, làm thương tổn nàng thật sâu.

Hiện thời nàng hận ta như vậy, trừng phạt ta như vậy, ta đáp ứng, chỉ cần có thể vãn hồi nàng, muốn ta làm cái gì đều được, cho dù muốn mạng của ta, ta cũng nguyện ý, ngày hôm qua ở trên chiến trường, ta đã nghĩ như vậy, nếu ta không có chết, chính là lão thiên gia lại cho ta cơ hội.

Ba tháng sao Nguyệt Nhi, nàng chờ ta, lúc này đây, ta vô luận như thế nào cũng sẽ không thể rời đi nàng, Thanh Long quốc có Tần Vũ là được, cho dù muốn dùng trên ba năm, ba mươi năm, ta cũng quyết không buông tay!”

Nhặt lên viên thuốc trên đất nắm thật chặt ở trong lòng bàn tay, mắt phượng Tần Ngạo ảm đạm  một lần nữa dấy lên hi vọng, đứng dậy đi lên long ỷ cầm lấy áo bào khoác lên, che đậy vết máu nửa người, hướng ra ngoài đi, Vũ đệ của hắn vì hắn bị khổ nhiều như vậy, hắn muốn hảo hảo  cảm tạ hắn mới đúng à!

… …

“Chủ tử, mật sử dùng bồ câu đưa tin đã đến!”

Thần điện Chu Tước quốc, một bạch y nam tử cung kính đến bẩm báo, trong tay của hắn, cầm một cây ống trúc.

“Đưa cho ta đi!”

Cửa gỗ rất nặng bị đẩy ra một đường may, một tay thon dài mà oánh bạch đưa ra ngoài, nhận lấy cái ống trúc kia, sau đó cửa gỗ bị nhanh chóng đóng lại, bạch y nam tử cúi người hành lễ, mặt không thay đổi lui xuống.

Sau một lúc lâu, bên trong truyền ra tiếng cười thanh thúy như leng keng như tiếng suối, làm từng trận hơi thở dốc, chậm rãi bay ra ở ngoài thần điện:

“Vân Hiểu Nguyệt, nàng thật đúng là một nữ tử thú vị, tốt, nữ nhi không thua nam nhi, không hổ là người hắn lựa chọn, có quyết đoán, có thủ đoạn, khảo nghiệm nhiều hơn nữa cũng có thể cho nàng hóa giải hết, thật muốn lập tức nhìn thấy nàng nha.

Ừm, Bạch Hổ cùng Huyền Vũ, liền ngay cả chiến sự hết sức căng thẳng, toàn bộ cũng có thể dễ dàng liền tan rã như thế, xem ra, Thanh Long Quốc Tần Ngạo lần này là gặp hạn té ngã thật lớn rồi, phỏng chừng đời này, đều không bò dậy nổi, hắc hắc…

Huyền Kha, Huyền Dạ, Bạch Bằng Triển, Bạch Diệp, Tư Đồ Viễn, Tần Ngạo cùng Tần Vũ, chậc chậc chậc, thế nào nhiều nam tử ưu tú như thế nàng cho họ đều thần hồn điên đảo rồi, liền ngay cả Câu Hồn, cũng vì nàng nhiều lần cãi mệnh lệnh của ta, lần này hắn trở về, ta quyết không thể dễ tha cho hắn.

Tiểu Thái tử ngây ngốc kia của ta thật đáng thương à, Vân Hiểu Nguyệt, ta đem Bảo Bảo dạy dỗ đáng yêu như thế, nàng cũng không động tâm sao, xem ra, phải tự thân ta xuất mã mới được nha, nếu không nàng tới Chu Tước quốc từng bước ta không thể bước ra thần điện, tiểu tử ngốc kia đã sớm như ý nguyện, cũng may nàng sẽ tới, Vân Hiểu Nguyệt, có một phần đại lễ, ta đã chuẩn bị đã lâu rồi, mau tới đi, ta khẩn cấp muốn gặp được nàng nha, Nguyệt Nhi…”

Cúi đầu thở dài thật lâu, trong phòng toàn bóng tối, chỉ có Thủy Tinh Cầu trên bàn quang hoa lóng lánh, bên cạnh bàn ngồi là bạch y nam tử,  con ngươi đen tràn đầy thâm thúy tình ý thật sâu, lẳng lặng ngắm nhìn mật thư trong tay mỏng như cánh ve.

Thần thái lộng lẫy kia, ánh mắt mê người như vì sao, cánh môi tràn ra tươi cười tuyệt mỹ, giống như một tia sáng chói mắt, khiến cho trong phòng phảng phất trở nên sáng ngời rất nhiều, bao nhiêu năm chờ đợi, rốt cục muốn gặp được nàng chân thật rồi, Vân Hiểu Nguyệt, ta tin tưởng, nàng sẽ không để cho ta thất vọng, ta nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp giúp nàng hoàn thành sứ mạng của nàng, cho dù phải trả giá sinh mạng đại giới, cũng đáng giá, bởi vì, nàng là Vân Hiểu Nguyệt, mà ta, Gia Cát Phụng Thiên, là vì nàng mà sinh ra, người đó chờ nàng mà tồn tại trên đại lục này,  từ khi bắt đầu biết chuyện, người đó đã yêu nàng thật sâu rồi!

( Ụt: Vâng, thằng khốn nạn xếp thứ 2 của bộ truyện là nó >.< HK chỉ đáng xách dép cho nó mà thôi, ta dù biết nó không cố ý hại Nguyệt tỷ nhưng ta vẫn không ưa được nó tý nào, vì nó mà Câu Hồn ca của ta sẽ đau lòng biết bao. Ta hận >.<)

065: tạm thời chưa xác định được nghĩa chính xác

066: thành một đôi với nhau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.