Tuyệt Sắc Yêu Phi

Quyển 2 - Chương 119: Ôn tuyền cứu mỹ nhân



Hoa điện cách ngay điện Thái Tử không xa, cách thần điện cũng không phải xa, khéo léo tinh xảo, u nhã yên tĩnh, cùng chỗ náo nhiệt ở Hoàng cung cách xa nhau.

Có thể nói Chu Tước Hoàng biết Vân Hiểu Nguyệt thích yên tĩnh, cho nên an bài riêng, liền ngay cả cung nữ cùng thị vệ cũng không nhiều, hơn nữa toàn bộ ở ngoài tiểu lâu Hoa điện, cho bọn Vân Hiểu Nguyệt hoàn toàn có không gian tư mật. Một điểm này, Vân Hiểu Nguyệt rất phi thường hài lòng, cho nên, hôm đó cùng Bạch Diệp cùng Bằng Triển, Viễn, Câu Hồn sau đó dời qua.

Vân Hiểu Nguyệt liền đợi tại trong lâu Hoa điện không có đi ra ngoài, thật chuyên tâm viết xong khúc phổ, phái người đưa đến Hàn Lâm viện.

Bởi vì không có ra ngoài, cho nên nàng không biết, ngày đó ở trên đại điện nàng được tính thắng quần thần xong, đại danh Vân Hiểu Nguyệt nàng liền nhanh chóng ở Chu Tước quốc lan tràn ra, mà  sách lậu cùng khúc phổ《 Thủy Điệu Ca Đầu 》, cũng đem đi tán dương, nhất là nàng vì nữ tử ra mặt ngôn luận, cùng với nàng lấn qua trị quốc chi luận, trong cảm nhận của mọi người nàng trở thành nữ thần tượng Chu Tước quốc, nổi bật càng lúc càng thịnh, gần mấy ngày, liền thổi quét toàn bộ Hoàng thành, dần dần lan cả nước thậm chí lan tràn qua tam quốc còn lại.

Trên đại lục vị nữ tữ đệ nhất đảm nhiệm chức vị Thái Phó quan trọng à, kinh tài như thế, võ công cao cường, còn nghe nói lớn lên là tuyệt mỹ vô cùng, hơn hẳn thiên tiên, người như vậy, thế nào không làm cho mọi người nhớ kỹ cho được?

Đương nhiên, đối với việc này, Vân Hiểu Nguyệt một chút cũng không biết.

Mấy ngày nay, nàng đang vì tiểu tử kia mà đau đầu đó, bởi vì từ sau khi bản thân thành Thái Phó của hắn,  tiểu Thái Tử này hiển nhiên là hưng phấn quá độ, từ sáng đến tối quấn quít lấy nàng, liền ngay cả buổi tối lúc ngủ cũng quấn quýt si mê được, phải muốn lưu luyến hơn nửa đêm mới bằng lòng trở về, thậm chí đôi khi còn muốn nương nhờ trong phòng Viễn hoặc là mấy người khác qua đêm, ảnh hưởng cuộc sống Vân Hiểu Nguyệt thật lớn, cũng làm cho nàng không có thời gian đi bắt mạch bốc thuốc cho Gia Cát Phụng Thiên nữa.

Hay cho tên tiểu tử này quá độ hưng phấn cũng chỉ duy trì 5, 6 ngày, rốt cục khôi phục bình thường, chiều hôm đó, Vân Hiểu Nguyệt đưa hắn giao cho Bạch Diệp quản giáo, lẻ loi một mình hướng thần điện mà đi.

Từ ngày đó Gia Cát Phụng Thiên hạ triều xong, hắn liền trực tiếp đi trở về thần điện, không có cùng quần thần xuất hiện vây lại chúc mừng Vân Hiểu Nguyệt, hồi lâu không thấy như vậy, trong lòng dù sao có chút thấp thỏm, không biết thân thể hắn như thế nào?

Vòng qua cung điện, Vân Hiểu Nguyệt bước nhanh hướng thần điện mà đi, trên đường, không có nhìn thấy một cung nữ cùng thị vệ, xuyên qua khu rừng nhỏ kia, vẫn là cùng tối hôm đó giống nhau, không có một người thị vệ, đại môn, cũng không có đóng cửa, bước chân Vân Hiểu Nguyệt  hơi ngừng lại, nhẹ nhàng gõ cửa, đợi đã lâu cũng không có thanh âm, trong lòng có chút kinh ngạc, tính tính, rồi chậm rãi tiến vào.

Đẩy cáng cửa gỗ kia ra, trong phòng không có một bóng người, màn sa bị buộc ở hai bên, trên giường gỗ khổng lồ, chăn gấm màu trắng mềm mại, mặt trên thêu một Phượng Hoàng màu vàng, rất xinh đẹp, mà tối hôm đó nghe phản xạ như mùi lan, hôm nay giống như phai nhạt rất nhiều, trong không khí hơn một tia mùi vị đạo quen thuộc, đó là hương vị lưu hoàng, Vân Hiểu Nguyệt quá quen thuộc, trong lòng “Lộp bộp” một chút, Vân Hiểu Nguyệt men theo hương vị, hướng  sau tấm bình phong cực lớn đi đến.

Càng tới gần, hương vị lưu hoàng ngày càng trầm trọng, vòng qua bình phong, trước mắt xuất hiện một đại môn màu trắng, cửa đóng chặc, hương vị lại từ bên trong truyền tới, nhẹ nhàng đẩy cửa ra vừa nhìn, lúc này đây, Vân Hiểu Nguyệt thực sự ngớ ngẩn!

Đây là một phòng to như vậy, tràn ngập sương mù lượn lờ, mê mê mông mông, mà trong phòng không có những thứ đồ khác, chỉ có một bể cực lớn, chừng gần hai trăm mét vuông, đã dùng chân chính ngọc thạch xây thành hồ tắm lớn, hơn nữa chung quanh vách tường, bên bờ ao được khảm dạ minh châu, khiến cho cái ao đều bày biện ra một loại oánh nhuận sáng bóng, giống như là đá quý trắng sữa khổng lồ.

Ở phía trên bể được khắc đầu một con Phượng Hoàng khổng lồ màu vàng, một con phượng thật to lớn, bốc lên hơi nước nóng lặng yên không một tiếng động chậm rãi tràn ra, theo sự vĩ đại của Phượng Hoàng uốn lượn xuống, chảy vào trong bồn tắm, xinh đẹp giống như tiên cảnh!

Bất quá, này còn chưa phải làm cho Vân Hiểu Nguyệt kinh hãi nhất, nàng chân chính bị sợ ngây người, là nước trong bồn tắm phiếm tia sáng hơi hơi mầu trắng ngà, mùi vị của nước này, quá quen thuộc, đây rõ ràng là ôn tuyền, là ôn tuyền nàng lúc trước ở hiện đại thích tắm nhất à!!!

Nàng quá kích động, trong Hoàng cung này, tại sao có thể có ôn tuyền? Đơn giản thật là bất khả tư nghị032!

Mắt đẹp trừng lớn, Vân Hiểu Nguyệt vội vàng đi vào, tay tìm tòi, quả thật là ôn tuyền nha, thật hưng phấn ghê!

Từ khi đi đến dị thế này, trời sanh tính thích sạch sẽ mỗi lần nàng tắm rửa đều phải dùng thùng gỗ lớn kia, thật sự là siêu cấp không thích, mỗi khi tắm làm cho nàng siêu cấp hoài niệm bồn tắm  mát xa lớn cùng ôn tuyền trước kia trong nhà có, hiện giờ lại nhìn thấy, tâm tình của nàng, có thể hình dung là kích động ghê gớm?

Thật muốn đi xuống tắm một chút nha!

Nuốt từng ngụm nước miếng, Vân Hiểu Nguyệt cố sức đè nén xúc động xuống, nàng không có quên nơi này là thần điện, là điện của Gia Cát Phụng Thiên, nàng cũng không thể tùy tiện nhảy vào đi tắm!

Gia Cát Phụng Thiên?

Đột nhiên nhớ tới mục đích chuyến đi này, Vân Hiểu Nguyệt đứng thẳng, dọc theo bể tìm ra được, nàng phỏng chừng, vị đại nhân Tế Ti này, đúng giờ nên ở chỗ này!

Đi hơn nửa vòng, đi đến góc bên phải, Vân Hiểu Nguyệt rốt cục nhìn thấy Gia Cát Phụng Thiên, hắn lúc này đang ghé vào cạnh bể chợp mắt một chút, mái tóc dài màu bạc rối tung mở ra, che ở  cả lưng của hắn, còn lại tóc bạc rơi ở trên mặt nước, vầng sáng màu bạc nhè nhẹ tràn ra, bởi vì sương mù, Vân Hiểu Nguyệt chỉ nhìn thấy chân thon dài hắn như ẩn như hiện trong nước.

Lúc này Gia Cát Phụng Thiên vẫn đang tản ra lực hấp dẫn kinh người, một loại khí chất thánh khiết tinh thuần chậm rãi phát ra, làm cho tầm mắt người ta dời không ra khỏi!

Mặt hơi đỏ lên, Vân Hiểu Nguyệt ho khan vài tiếng ngượng ngùng mở miệng:

“Phụng Thiên, ta gõ cửa, ngươi không trả lời ta, cho nên bản thân ta đã tự tiện vào, thật xin lỗi, ta  tới xem bệnh cho ngươi, ngươi đứng lên được không? Phụng Thiên? Phụng Thiên?”

Kêu vài tiếng, Gia Cát Phụng Thiên vẫn lẳng lặng nằm ở đó, không có bất kỳ phản ứng nào, Vân Hiểu Nguyệt cực kỳ kinh ngạc.

Đột nhiên, một tia cảm giác xấu từ đáy lòng xẹt qua, mũi chân điểm một cái, nháy mắt Vân Hiểu Nguyệt vọt đến bên cạnh hắn, thân mình ngồi xổm xuống, vén tóc bạc che khuất tuấn nhan của hắn lên, một mặt gương hồng đẹp đẽ như máu nhảy vào mắt, màu đỏ sẫm thật không bình thường, lông mi thật dài cuốn cong nồng đậm, đắp lên cặp mắt màu lam tuyệt mỹ kia, mà môi cũng trắng phờ phạc, không có chút huyết sắc nào, rõ ràng cho thấy dấu hiệu thiếu dưỡng khí!

Đáng chết, trái tim không tốt còn ở trong ôn tuyền lâu như vậy, thật sự là muốn chết!

Tay vội vàng ở chóp mũi của hắn tìm tòi, cảm giác được hô hấp hắn hơi yếu, trong lòng Vân Hiểu Nguyệt quyết định, ngồi bên trên cầm lấy trung y màu trắng bắt đầu mở, tay lôi kéo, đem Gia Cát Phụng Thiên kéo dậy, dùng trung y bao lấy hắn, hướng ra phía ngoài bay vút đi, sau đó đưa hắn đặt ngang đến trên chiếc giường lớn kia, đưa chăn gấm đắp lên thân thể hắn, chăn gấm cách khi ngực ngoài hắn có tiết tấu kìm nén, thi cứu khẩn cấp, dần dần, cảm giác hô hấp của hắn cường kiện rất nhiều, sắc môi cũng có sự chuyển biến tốt đẹp, tâm Vân Hiểu Nguyệt buông lỏng, ngồi xuống ghế tựa bên cạnh, thở ra một hơi thật dài, nâng tay xem mạch đập của hắn.

Quả nhiên, tình huống trong cơ thể hắn không có lạc quan, người nam nhân này, thực sự không muốn sống nữa sao?

Nhăn nhíu mi, trong lòng Vân Hiểu Nguyệt dâng lên một tia tức giận, cắn cắn môi, chậm rãi đem chân khí đưa vào trong cơ thể hắn, tiểu tâm thúc dục vận hành huyết mạch của hắn.

Thật lâu sau, lông mi thật dài Gia Cát Phụng Thiên khẽ run, mắt màu lam sâu thẳm chậm rãi mở ra, quang hoa lộng lẫy kia, trong nháy mắt, làm cho Vân Hiểu Nguyệt thất thần.

“Nàng đến rồi sao?”

Nụ cười thản nhiên chậm rãi tràn ra, Gia Cát Phụng Thiên nhẹ nhàng  cười.

“Ngươi không muốn sống nữa hả, làm sao có thể tắm lâu như vậy, còn đóng cửa? Phụng Thiên, thân thể của ngươi, không thể ngâm thời gian dài trong suối nước nóng được, càng thêm không thể không có ai ở bên cạnh chăm sóc, nếu không, ta kêu Đại Bảo hoặc là Nhị Bảo đến hầu hạ ngươi, như thế nào?”

Chẳng biết tại sao, lời quan tâm cứ như vậy từ trong miệng nói ra, mắt Gia Cát Phụng Thiên thẫn thờ hơi kinh ngạc, ý cười càng sâu:

“Hiểu Nguyệt, không có vấn đề gì, ta một mình đã thành thói quen, lần sau ta nhớ kỹ, sẽ mở cửa, thời gian tắm ngắn một chút, được không?”

“Ngươi…”

Vân Hiểu Nguyệt hơi há mồm, thở dài một hơi:

“Phụng Thiên, ngươi biết, thân thể của ngươi vấn đề ở đâu không, cho nên ngươi càng thêm phải chú ý, ngươi là Tế Ti Chu Tước quốc, ngày đó ở trên chính điện, ta nhìn thấy bọn họ cung kính đối với ngươi, không thua gì Chu Tước Hoàng, mà ta cùng ngươi đi tới, dân chúng đối với ngươi kính yêu, càng hơn Chu Tước Hoàng, có thể nói, ngươi là tinh thần trụ cột Chu Tước quốc mà mọi người cảm nhận, ngươi không thể xảy ra chuyện gì, hiểu chưa?”

“Được, chỉ cần là Hiểu Nguyệt muốn ta làm, ta sẽ hết sức đi làm, ta sẽ phối hợp nàng, nàng kê phương thuốc đi, ta sẽ đem hộ vệ vào chăm sóc ta, được sao?”

Mắt màu lam tràn đầy ý cười ôn nhu, Gia Cát Phụng Thiên lẳng lặng nhìn Vân Hiểu Nguyệt, nhẹ nhàng trả lời.

“Ặc…”

Vân Hiểu Nguyệt có chút há hốc mồm, cái gì gọi là nàng muốn hắn làm hắn sẽ làm tất cả? Nói được như vậy, không phải là thích nàng đi!

Yên lặng nhìn cặp mắt màu lam kia như vì sao xán lạn, tiến vào thật sâu đáy mắt hắn, ở đàng kia, nàng nhìn thấy tràn đầy tình yêu, tình yêu nồng nhiệt mà cháy bỏng, còn có một tia áy náy nhàn nhạt cùng giãy giụa. Tâm, đột nhiên cả kinh, nhanh chóng rũ rèm mắt xuống, Vân Hiểu Nguyệt nhàn nhạt khẽ nói:

“Vì sao? Chúng ta, nhận thức chỉ có vài ngày mà thôi, ngươi…”

“Đúng vậy…”

Thở dài thật sâu, Gia Cát Phụng Thiên lại đè nén tim của hắn, thâm tình nhìn Vân Hiểu Nguyệt, ôn nhu nở nụ cười:

“Nàng nhận thức ta chỉ có vài ngày mà thôi, nhưng ta nhận thức nàng, đã từ rất lâu rồi, đừng hỏi ta vì sao, hiện tại ta vẫn không thể nói cho nàng biết, nhưng mà Hiểu Nguyệt, nàng tin tưởng ta, ta làm mỗi một chuyện, cũng là vì tốt cho nàng, ta vĩnh viễn sẽ không hại nàng, Gia Cát Phụng Thiên ta ở trong này dùng tánh mạng của ta thề, sẽ toàn tâm toàn ý trợ giúp Vân Hiểu Nguyệt, dùng tất cả sinh mệnh ta để yêu nàng, nếu có vi phạm, thề sẽ mất hồn mất vía, trọn đời không được siêu sinh!”

Thanh âm trong sáng dễ nghe quanh quẩn ở bên tai, nhưng lời thề độc ác này, lại làm cho từ đáy lòng Vân Hiểu Nguyệt nổi lên hàn ý nhè nhẹ, tay vội vàng che cái miệng của hắn, Vân Hiểu Nguyệt  nhìn thật sâu vào mắt màu lam của hắn, nhàn nhạt cảm động, dưới đáy lòng lan tràn:

“Phụng Thiên, ngươi không muốn nói, ta liền không hỏi, nhưng ngươi lấy tánh mạng của mình  thề độc, này là không đúng, ngươi yên tâm đi, có ta ở đây, ta sẽ tận lực điều trị thân thể của ngươi, ngươi vẫn nên chiếu cố bản thân thật tốt, đừng nói cái gì giúp ta, thứ mà ta muốn, đều có được, một tháng này, ta sẽ hết sức dạy Bảo Bảo thật tốt, nhưng mà ngươi cũng biết, tâm trí Bảo Bảo phát dục phi thường chậm chạp, kỳ thực ta có thể giúp hắn cũng không nhiều, Phụng Thiên, tương lai của Chu Tước quốc, hay là dựa vào ngươi đi à!”

“Hiểu Nguyệt, nàng… Thật yêu bốn nam tử kia, phải không?”

Gia Cát Phụng Thiên nâng bàn tay mềm của hắn bắt nắm chặt trên môi của Vân Hiểu Nguyệt, không trả lời vấn đề của Vân Hiểu Nguyệt, trống mắt lên hỏi.

“Ừ!”

Dừng một chút, Vân Hiểu Nguyệt trả lời thật sự kiên định, bọn Viễn là tình cảm chân thành của nàng, không có gì có thể che lấp.

“Vậy… Huyền Kha, Huyền Dạ, Tần Ngạo, Tần Vũ cùng Phong tuyệt thì sai sao, bọn họ cũng yêu nàng, nàng không thương bọn họ sao?”

Dừng một chút, Gia Cát Phụng Thiên hỏi tới.

“Tất nhiên không thương, ta đáp ứng bọn Viễn rồi, cả đời này, có bốn người bọn họ làm bạn, vậy là đủ!”

Ngăn chận đáy lòng có một tia khác thường, Vân Hiểu Nguyệt trả lời, kỳ thực đã ở biến thành  nói cho hắn biết, dù hắn yêu nàng, nàng cũng không thể nhận à!

“Bọn họ… Thật sự là người may mắn nha!”

Cả người cứng đờ, Gia Cát Phụng Thiên thở dài nói:

“Bảo Bảo thật thích nàng, nàng không thích hắn, không thể nhận hắn sao?”

“Bảo Bảo? Phụng Thiên, hắn với ta mà nói, giống như là tiểu đệ đệ đi, ta thật thích hắn, chẳng qua là tình thân, đợi chút, Phụng Thiên, ngươi có phải có chuyện gì rất quan trọng gạt ta, phải không?”

Trong lúc bất chợt, một tia hoài nghi từ đáy lòng bay lên, Vân Hiểu Nguyệt truy vấn.

“Đúng vậy, ta đã giấu diếm nàng rất nhiều việc, nhưng mà ta không thể nói, bởi vì vẫn chưa tới thời điểm, nhưng đó cũng không có cùng yêu nàng mà xung đột, Hiểu Nguyệt, cầu nàng một sự kiện, ở trong một tháng này, hãy đến theo giúp ta, được không?”

” Có thể nói muốn đến khi nào không?”

“Một tháng sau đại điển tế thiên xong, nàng làm Thái Phó Chu Lân, nàng nhất định phải tham gia, đại điển xong, ta đem tất cả sự tình, nàng muốn biết, không muốn biết, đều nói cho nàng biết, được không?”

Tay đặt trên má Vân Hiểu Nguyệt, Gia Cát Phụng Thiên ôn nhu hỏi.

Nụ cười của hắn cứ thế là xán lạn tuyệt mỹ như vậy, nhưng nhìn vào Vân Hiểu Nguyệt, lại lộ ra đau đớn thật sâu cùng thương tổn.

Tâm, đột nhiên đau xót, không tự chủ được cúi người, một nụ hôn khẽ không mang theo sắc thái tình dục nào rơi vào trán của hắn, Vân Hiểu Nguyệt mặt hơi đỏ lên, mềm nhẹ mở miệng nói:

“Thực xin lỗi, ta không thể yêu ngươi, nhưng mà ta có thể đáp ứng ngươi, trong một tháng này,  bồi nhiều cho ngươi!”

“Cảm ơn!”

Mắt Gia Cát Phụng Thiên nhắm chặt, có chút nghẹn ngào nói xong, một cánh tay khác trơn bóng, bò lên cổ Vân Hiểu Nguyệt, cúi đầu thì thầm:

“Ôm ta, lập tức, cầu nàng!”

Hơi sững sờ, Vân Hiểu Nguyệt không nói gì, hợp với chăn gấm cùng nhau, ôm hắn vào trong ngực, dựa vào ở bên giường, tay kia thì lẳng lặng đặt ở trên gương mặt hắn, cảm thụ được xúc cảm trong tay trắng mịn kinh người, cảm xúc khác thường ở trong lòng bốc lên.

‘Đại Tế Ti thần bí này, có đủ bộc trực, có lẽ, hắn thật đối với ta không có ác ý, nhưng  hắn vì sao nói muốn toàn tâm toàn ý trợ giúp ta đây? Còn có Bảo Bảo, vì sao hắn muốn hỏi ta yêu hay không yêu Bảo Bảo, chẳng lẽ, hắn muốn tác hợp ta cùng Bảo Bảo? Ha, không thể nào, ai nha nha, hắn nói hắn yêu ta đã lâu rồi, nhưng ta mới đến dị thế này chưa bao lâu? Chỉ có  không đến hai năm, chẳng lẽ hắn rất sớm liền biết Nhược Điệp, yêu là Nhược Điệp sao? Nhưng mà không giống à, thật choáng váng, như thế nào mà càng ngày càng mơ hồ, ta đều bị làm cho hồ đồ luôn. Xem ra, đành phải đợi cho đại điện tế thiên xong, hết thảy có thể biết rõ ràng, hazz…’

( Ụt: rõ ràng đâu không thấy, chỉ thấy tỷ lại thương tâm và hậu cung của tỷ thêm người thì có >.< ôi Câu Hồn ca của ta …)

Suy nghĩ, càng ngày càng xa, thật lâu sau, bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều, mắt Vân Hiểu Nguyệt vừa nhìn, Gia Cát phụng Thiên đang ngủ ở trong ngực của nàng, cánh môi đạm màu hồng phấn đầy quang mang trơn bóng, khóe môi, chứa một đóa hoa nụ cười thỏa mãn, giống một đứa bé sạch sẽ thuần khiết, tuyệt mỹ mà đáng yêu!

Thật sự là xinh đẹp, trên cái này thế giới, tại sao có thể có nam tử bộ dạng xinh đẹp như vậy, so với bộ dạng của nàng còn muốn đẹp hơn vài phần, người như vậy, chỉ sợ không ai nhịn được cự tuyệt  thỉnh cầu của hắn đi.

‘Viễn, Diệp, ta chỉ có chút đau lòng vì hắn, ý tứ tuyệt đối không phải ra khỏi quỹ đạo, các ngươi yên tâm đi, hơn nữa, có Câu Hồn hũ dấm chua chết tiệt ở đây, ta cũng không dám đúng không?’

Nghĩ đến bọn Câu Hồn, nụ cười trên mặt Vân Hiểu Nguyệt càng sâu.

Từ lúc đi vào Hoàng cung, bọn Diệp cũng không có gặp nhau, bốn người, Diệp dạy Bảo Bảo học văn, Viễn chỉ Bảo Bảo tập võ, Bằng Triển dạy Bảo Bảo binh pháp, Câu Hồn giúp Bảo Bảo nghịch ngợm gây sự, Thái Phó nàng đây, thật đúng làm việc đến thoải mái, thật lâu không có cùng bọn Diệp trò chuyện vui vẻ rồi, trong chốc lát, sẽ đi tìm bọn họ xem!

Mặt đỏ lên, vẻ thẹn thùng ở đáy mắt bốc lên, Vân Hiểu Nguyệt cẩn thận đem Gia Cát Phụng Thiên thả tới trên gối đầu ngủ ngon, đưa bả vai bạch ngọc hắn hơi hơi lõa lồ đem đắp kín, nhẹ nhàng phủ tóc bạc của hắn tán loạn ở trên gò má, đứng dậy đi đến bàn gian ngoài, viết xuống phương thuốc cùng công việc cần chú ý, dùng cái chặn giấy đặt lên, tay nhẹ nhàng đóng kỹ cửa điện, đi ra ngoài.

Bên ngoài, ánh nắng tươi sáng, vạn dặm không mây, thời tiết thật tốt, đóa hoa màu vàng trước điện dưới ánh mặt trời lóe sáng bóng chói mắt, xinh đẹp dị thường, trong không khí mùi thơm rung động thanh nhã, thật thoải mái à!

Ngày mai nhớ nhắc nhở Phụng Thiên, phải phơi nhiều ánh mặt trời, không cần luôn trốn tại trong đại điện, đối với thân thể hắn rất bất lợi, vẫn thích hợp vận động hơn!

Ngoái đầu nhìn lại nhẹ nhàng cười, Vân Hiểu Nguyệt bước tiếp nhẹ nhàng, theo hướng Hoa điện mà đi.

Thân ảnh Vân Hiểu Nguyệt hoàn toàn biến mất cũng không lâu sau, gian ngoài thần điện lặng yên không một tiếng động đột nhiên giá sách trượt ra, một người mặc bạch y, nam tử che sợi bông màu trắng lắc mình trong mật đạo đi ra, màu trắng bay đến trước cửa, nhẹ nhàng gõ vài cái.

“Chuyện gì?”

Âm thanh trong trẻo chậm rãi từ bên trong truyền đến, không mang theo một tia buồn ngủ, hiển nhiên là Gia Cát Phụng Thiên, vừa mới cũng không có ngủ say.

“Chủ tử, người chịu hình đã đến, hôm nay là ngày thứ ba, muốn tiếp tục sao?”

Bên trong tạm dừng thật lâu sau, thanh âm đạm mạc truyền ra:

“Hắn nói như thế nào?”

“Hắn nói, mười ngày hình phạt là hắn đáp ứng trừng phạt, hình phạt xong, nếu hắn còn sống, sẽ rời khỏi tổ chức, nếu đã chết, muốn chủ tử nói cho thê tử của hắn hắn chán ghét cuộc sống như thế, một lần nữa nữa hắn muốn tìm khoái hoạt của hắn, chỉ cần không nói lý do cái chết của hắn  là được!”

“Phải không?”

Thanh âm lạnh lùng lại vang lên:

“Hắn bảo thủ như thế, cứ tiếp tục, đây là hắn chính mình lựa chọn, đi thôi!”

“Vâng!”

Bạch y nam tử xoay người muốn đi, đột nhiên, trong phòng truyền đến thở dài nhẹ nhàng:

“Đứng lại!”

“Vâng, chủ tử còn có cái gì phân phó?”

“Nói cho người hành hình, xuống tay hơi nhẹ một chút, dù sao, hắn là người kia yêu, nếu thực sự  chết, xem thông minh cùng cá tính của nàng, vụng về nói dối quả nhiên sẽ không tin như vậy, chỉ sợ sẽ khiến cho đại loạn, liền mất nhiều hơn được, cách thời gian đại điển không xa, không cần phức tạp lên!”

“Vâng, chủ tử!”

Bạch y nam tử trở về suy nghĩ, giá sách lặng yên khép lại, sau một lúc lâu, bên trong truyền đến  than thở nhẹ nhàng:

“Thực xin lỗi…”

Tiếng thở dài này quanh quẩn chậm rãi đầy bi thương, dần dần tiêu tán, hết thảy, một lần nữa khôi phục lại yên tĩnh!

… … …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.