Trở lại Hoa điện, Bạch Diệp cùng Bạch Bằng Triển đang ngồi ở phòng ngủ Câu Hồn đang đợi cùng với lo lắng, không ngờ thấy Vân Hiểu Nguyệt mặt nao nao tiến vào, thì ra nghênh đón.
“Nguyệt Nhi, nàng sao thế?”
“Diệp, ta thật sự ở thần điện đợi ba ngày?”
“Ừ, sao thế?”
“Như vậy, tối hôm đó kim quang cùng Phượng Hoàng, các chàng đều thấy được sao?”
“Đúng vậy! Nguyệt Nhi, chúng ta đều rất ngạc nhiên, nàng cùng Chu Lân rốt cuộc ở bên trong xảy ra chuyện gì, Phượng Hoàng sống – ôi, trời, đó cũng là thánh thú thượng cổ trong truyền thuyết. Ngày đó lại được thấy, chúng ta đều nhìn đến ngây người! Tuy rằng chỉ là trong nháy mắt, tuyệt đối làm cho người ta cả đời khó quên, Nguyệt Nhi, chim Phượng Hoàng kia, sau đó lại liền không còn nhìn thấy nữa, nó đến từ người nào vậy?”
Bạch Bằng Triển thật kích động hỏi.
“hazz…”
Cúi đầu xuống, Vân Hiểu Nguyệt thở dài một hơi, ngồi đến trên ghế.
“Diệp, Bằng Triển, ta càng ngày càng cảm giác mình tiến vào bên trong một âm mưu khổng lồ rồi, nhưng mà lại không thể nói rõ ràng là cái gì, bởi vì chim Phượng Hoàng đó, còn có kim quang, cho nên ta nhất định phải thay thế Gia Cát Phụng Thiên đem lời giải thích hướng quần thần, ai bảo hắn bị ta đả thương?
Nhưng chim Phượng Hoàng kia không phải là Phượng Hoàng thực, là thần thức Chu Lân mất đi biến ảo mà thành, tự nhiên trở về bản thể.
Lão hồ li không biết đang giở trò quỷ gì kia, biết rất rõ ràng là chuyện tình mơ hồ như vậy, còn muốn ta giải thích, ta giải thích rõ ràng thế nào? Hơn nữa, lúc ấy kim quamg xuất hiện không lâu sau, ta cùng Chu Lân đều ngủ, căn bản không biết bên ngoài phát sinh ra tình huống gì, sau khi tỉnh lại mới biết được đã gần đến ba ngày rồi.
Diệp, chàng nói, ta nên làm cái gì bây giờ?”
“Ngủ ba ngày?”
Bạch Diệp nhăn nhíu mi, có chút kinh ngạc.
“Rất đơn giản, đem sự tình đem trả lại cho Đại Tế Ti, liền theo sự thật mà nói, lúc ấy kim quang lóe lên, nàng liền ngất, sau khi Thái Tử tỉnh lại thì được rồi, xảy ra chuyện gì, nàng cũng không biết, mà Đại Tế Ti hao tổn quá độ, lâm vào ngủ say, hết thảy chờ Đại Tế Ti tỉnh lại nói sau!”
“Ha ha… Quả thật là người ngoài cuộc tỉnh táo hơn người trong cuộc. Diệp, chàng quá thông minh, hôn một cái, sáng sớm mai lên triều, ta cứ thế trả lời quần thần!”
Vân Hiểu Nguyệt lập tức cao hứng trở lại, tiến lên môi, thơm một cái thật to. Mặt Bạch Diệp hơi đỏ lên, mỉm cười ôm sát Vân Hiểu Nguyệt, xoa bóp mũi dọc dừa của nàng, cảm giác ôn nhu ngọt ngào ở chỗ này bắt đầu khởi động.
Đúng vào lúc này, Viễn đẩy cửa vào, thấy Vân Hiểu Nguyệt ở đây, vội vàng hồi bẩm:
“Nguyệt Nhi, thương thế Đại Tế Ti hắn cực kỳ nghiêm trọng, thái y nói tâm mạch hắn trường kỳ tích tụ, hơn nữa thân mình vốn đã suy yếu, đột nhiên chịu trọng thương này, chỉ sợ sẽ có nguy hiểm tính mạng, Nguyệt Nhi, nếu không nàng đi xem hắn một chút đi, được không?”
“Ta đã viết phương thuốc, giao Chu Lân đưa qua, Viễn, chàng liền mỗi ngày đi xem tình huống hắn một chút đi, ta không muốn gặp hắn, ta phải hảo hảo trị liệu cho Câu Hồn, cả người chàng ấy kinh mạch đều xảy ra vấn đề, không trị liệu tốt, sợ là võ công sẽ bị phế mất đi.
Diệp, Bằng Triển, bắt đầu từ đêm nay, ta muốn canh giữ ở trong phòng Câu Hồn, hi vọng hắn tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy chính là ta, cho nên…”
Có chút áy náy nhìn ba người kia, Vân Hiểu Nguyệt không có nói tiếp.
“Đứa ngốc, chúng ta đương nhiên biết, chẳng qua nàng còn phải vào triều, cũng không thể để mệt chết được, trong phòng có giường êm, ba người chúng ta thay phiên cùng nàng, được không?”
Bạch Diệp ôn nhu phân phó, Vân Hiểu Nguyệt nghe lời nói của Bạch Diệp, ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.
Ngày hôm sau lâm triều, đối mặt ánh mắt chúng thần, Vân Hiểu Nguyệt đã đem lời Diệp nói lập lại một lần.
Mọi người, bao gồm Chu Tước Hoàng trợn tròn mắt, nhưng vì không thể tìm thấy lý do nào khác nên đành phải tiếp tục chờ.
Mà Vân Hiểu Nguyệt lại ru rú tại Hoa điện toàn tâm toàn ý chiếu cố Câu Hồn.
Về phần Chu Lân sống lại, biểu hiện ra cực kỳ tốt, học tập tri thức đều là tiến triển cực nhanh, người cũng dần dần bỏ đi tính trẻ con, trở nên trầm ổn hơn, ở trên đại điện biểu hiện càng ngày càng biết tròn biết méo. Gần mười ngày, Chu Lân liền bắt đầu ở trong ngự thư phòng hiệp trợ phê duyệt tấu chương, làm cho văn võ bá quan nhìn với một cặp mắt khác xưa thật lớn.
Chẳng qua Vân Hiểu Nguyệt không có chút công nào, trời mới biết, đi đến Hoàng cung lâu như vậy, Vân Hiểu Nguyệt nàng thực không có thời gian dạy Chu Lân, đều do công lao bọn Bạch Diệp cùng Gia Cát Phụng Thiên, nhưng người khác không biết a.
Chu Tước Hoàng cùng Hoàng Hậu không ngừng hướng Hoa điện tặng quà, Vân Hiểu Nguyệt cũng lười giải thích, cũng may vô luận trước mặt người khác Chu Lân biến hóa như thế nào, trước mặt nàng cùng nam nhân của nàng, lại vẫn như trước thường kề cận nàng mà làm nũng. Bất quá biết chuyện hiểu chuyện là thật, thấy Câu Hồn chưa có tỉnh, hắn cũng ngoan ngoãn hàng đêm quay về điện Thái Tử. Một Chu Lân như vậy làm cho mọi người càng yêu thích không thôi.
Mà Gia Cát Phụng Thiên đâu? Từ lúc đả thương hắn, Vân Hiểu Nguyệt liền không còn có bước vào cửa thần điện đó, chỉ có Tư Đồ Viễn mỗi ngày đi tìm hiểu, sẽ báo lại tiến triển của hắn, mặc dù nói Câu Hồn không có khôi phục mau, nhưng bên trong càng ngày càng chuyển biến tốt đẹp, làm lòng Vân Hiểu Nguyệt thấp thỏm dần dần trầm tĩnh lại, ngày bình yên như dòng nước dần dần lướt qua, cách đại điển hiến tế ngày càng ngày càng gần, liền còn ở trước đại điện năm ngày, Câu Hồn thức tỉnh!
Đừng nhìn bộ dáng Câu Hồn bình thường tổng là một bộ không sợ trời không sợ đất, kỳ thực lá gan thật nhỏ, đương nhiên chỉ giới hạn ở lúc đối mặt với Vân Hiểu Nguyệt. Bộ dáng nhát gan kia, làm cho Vân Hiểu Nguyệt thật sự là dở khóc dở cười, tương đối mất một phen võ mồm, rốt cục, hai người quên hết ân oán trước kia, một lần nữa ân ân ái ái, mà Câu Hồn biết được hắn đã thuận lợi thoát khỏi tổ chức, cao hứng không thôi, tính tình trước kia một lần nữa lại khôi phục, làm cho Vân Hiểu Nguyệt vui mừng không thôi, về phần mục đích Câu Hồn, dù sao Vân Hiểu Nguyệt đã gần biết hết, liền không cần thiết hỏi nữa.
Đương nhiên, Vân Hiểu Nguyệt làm cho Câu Hồn đào tạo tinh binh cùng “Quỷ môn” không liên quan, Câu Hồn sớm đã đem bọn họ cách biệt với “Quỷ môn”, âm thầm an bày ở nơi khác, cùng Vân Hiểu Nguyệt mà nói, không có bất kỳ tổn thất nào, thì ngược lại buôn bán lời một nhân tài thật to. Vì thế, Vân Hiểu Nguyệt dứt khoát đem năm ngàn người đó giao cho Câu Hồn, tùy tiện hắn chơi. Sau khi Câu Hồn tỉnh lại quấn quýt si mê hơn, hai người lại ở trong phòng điên loan đảo phượng045, tính phúc vô cùng.
Mà Chu Tước Hoàng bên kia cũng là dậm chân tại chỗ, có vẻ Gia Cát Đại Tế Ti còn không có tỉnh. Mà ngày mai, lại là ngày đại điển hiến tế, tất cả mọi thứ đều chuẩn bị xong, chỉ có nhân vật chính quan trọng nhất, còn trong cơn ngủ say, làm sao bây giờ? Đương nhiên muốn tìm thần y Vân Hiểu Nguyệt. Vì thế, sáng sớm hôm nay, một đám người Chu Tước Hoàng tiến đến Hoa điện, đem Vân Hiểu Nguyệt chưa kịp thở sau bữa sáng lôi thẳng đến thần điện.
Đừng nhìn Vân Hiểu Nguyệt nhiều ngày đều không có hỏi đến tình huống Gia Cát Phụng Thiên như vậy, mà Tư Đồ Viễn là mỗi ngày đều sẽ đi quan tâm, sau đó đem tình huống của hắn tinh tế miêu tả, cho nên trên căn bản Vân Hiểu Nguyệt rõ như lòng bàn tay, theo lý thuyết nàng sửa lại vài lần phương thuốc lại trải qua điều trị mười mấy ngày nay, Gia Cát Phụng Thiên hẳn sẽ tỉnh, đến bây giờ còn không có tỉnh xác thực có chút kỳ quái, vì thế Vân Hiểu Nguyệt liền theo bọn họ đi.
Vẫn là cùng ngày đó giống nhau. Xung quanh Thần điện Ngự Lâm quân vây đầy, quy củ thần điện là nhiều người không thể tiến vào, cho nên Chu Tước Hoàng cùng Vân Hiểu Nguyệt, Chu Lân tiến vào, những người khác lưu tại bên ngoài.
Rất xa, đã nhìn thấy hai nam tử thân mặc bạch y che mặt giữ cửa, thấy ba người bọn họ, đồng loạt cúi người hành lễ, đẩy đại môn ra, đi vào trong phòng.
Vân Hiểu Nguyệt liếc mắt liền nhìn thấy Gia Cát Phụng Thiên yếu ớt nằm trên giường lớn, mặt trắng bệch như tờ giấy, cực kỳ gầy yếu, lẳng lặng nằm ở trong mền gấm tuyết trắng, nhìn qua thật thê lương, thật thảm hại.
Đứng bên cạnh là một nam tử vận bạch y thêu Phượng vân, thấy Vân Hiểu Nguyệt thì trong mắt hiện lên một tia phẫn nộ, nhưng nhanh chóng biến mất, cung kính thi lễ.
“Hiểu Nguyệt a, nhanh giúp Trẫm nhìn xem, nếu Đại Tế Ti còn không tỉnh, ngày mai đại điển làm sao cử hành đây? Phải biết rằng, sứ giả tam quốc khác còn có các thế lực võ lâm lớn toàn bộ tụ tập lại, nếu nói Đại Tế Ti bất tỉnh, chẳng phải rối loạn lớn rồi sao?”
Chu Tước Hoàng thỉnh cầu nói.
“Ta biết. Các ngươi đi ra ngoài đi, ta sẽ nghĩ biện pháp, được không?”
Tay bắt mạch của Gia Cát Phụng Thiên lên, thật lâu sau, Vân Hiểu Nguyệt thở dài một hơi thật sâu, nói.
Chu Lân cùng bạch y nam tử lập tức theo Chu Tước Hoàng ra ngoại thất, thuận tay khép cửa phòng lại, trong phòng nhất thời yên tĩnh lại.
“Phụng Thiên, ta vừa mới giúp ngươi chẩn mạch, thuốc của ta ngươi đều là đúng hạn sử dụng, cho nên trừ bỏ bệnh tim, nội thương của ngươi, nếu không sai thì tất cả đều tốt, thế nào còn không tỉnh lại đây?
Là không muốn tỉnh đi, bởi vì một chưởng kia của ta sao? Hay là bởi vì ngươi không dám đối mặt với ta? Ta không biết ngày mai đại điển hiến tế sẽ phát sinh cái gì. Nhưng ta có một loại dự cảm, ta nhất định sẽ bị dính vào, ngươi tìm cách lâu như vậy, vì sao đến thời điểm mấu chốt, liền rút lui?
Phụng Thiên, ta biết trong tiềm thức của ngươi không đồng ý thức tỉnh, kỳ thực ta nói mỗi một câu nói, ngươi đều có thể nghe thấy, ngươi đã biết như vậy, mỗi ngày Viễn đều tới thăm ngươi, rồi trở về nói cho ta, ngươi thường không đi ra sao, phương thuốc của ngươi, ta đã sửa lại nhiều lần, chẳng lẽ nói đó còn chưa đủ cho thấy áy náy của ta sao?
Thực xin lỗi, ngày đó ta mất khống chế, cho nên ra tay đối với ngươi, tâm ngươi nhất định rất đau đớn đi, ta biết ngươi yêu ta, mà Câu Hồn cũng nói cho ta biết, là chính hắn gắng phải chịu hình, kỳ thực ngươi đã hết sức khuyên bảo, ta chỉ là thấy Câu Hồn thương tổn nặng như vậy, trong khoảng thời gian ngắn nghe không vô lời giải thích của ngươi, Phụng Thiên, hiện tại ta tới, ngươi mở mắt nhìn ta, nói cho ta tất cả sự việc, chúng ta còn có thể là bằng hữu, được không?”
Tay khẽ vuốt vuốt ngũ quan tinh xảo mà tái nhợt của Gia Cát Phụng Thiên, dùng lòng ngón tay chậm rãi vuốt ve cánh môi tuyệt mỹ không có chút huyết sắc nào của hắn, đau lòng dưới đáy lòng chậm rãi lan tràn.
Gia Cát Phụng Thiên như vậy, nàng tuyệt không thích, nàng muốn nhìn bộ dáng hắn tràn ngập sức sống, cho dù là thân mang trọng tật, mà vẫn ý cười trong suốt, bộ dạng nhẹ nhàng tuyệt mỹ, mà không phải người nằm ở chỗ này, giống cái người thực vật thế đâu!
“Phụng Thiên, ngươi là một người thông minh như vậy, ngay cả ta đều bị tính kế ở bên trong, nhưng mà ngươi làm mỗi một sự kiện, đều không phải là hại ta, nhưng vì sao ngươi không nói ra?
Biết không, ta luôn luôn chờ ngươi chính miệng nói tất cả sự thật cho ta, ngươi đã nói đại điển hiến tế xong, sẽ nói cho ta tất cả, vậy ngươi bây giờ tính cái gì? Muốn trốn tránh, không có cửa đâu, ta tuyệt đối không cho phép, cho nên, ngươi nhất định phải mở mắt, có biết hay không? Phụng Thiên, ngươi nghe thấy ta nói chuyện không? Thực xin lỗi, ta nhận lỗi với ngươi, ngươi nghe thấy sao? Phụng Thiên…”
( Ụt: Buồn cười, nhận lỗi, nó tổn thương Câu Hồn ca tỷ không trách thêm thì thôi, còn thương với chả nhận lỗi, lần đầu tiên ta hận Nguyệt tỷ như vậy, tỷ quá thiên vị đi…)
Nhẹ nhàng mà nỉ non, Vân Hiểu Nguyệt ngồi ở bên giường, để sát vào bên tai của hắn, ôn nhu nói nhỏ, mơ hồ cảm giác hắn có chút khẽ run, khóe miệng xẹt qua một tia nụ cười mừng rỡ, Vân Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng hôn vành tai của hắn, chuẩn bị cho hắn chút kích thích, nàng cũng không tin, hắn không tỉnh lại!
Cánh môi dọc theo viền tai chậm rãi chuyển qua gò má tuyệt mỹ của hắn, chạm lên nụ hôn nhỏ vụn, chậm rãi trượt đến môi xinh đẹp của hắn. Hơi ngừng lại, Vân Hiểu Nguyệt cắn cắn môi, kiên định đi lên, vươn đầu lưỡi chậm rãi nhấm nháp nhè nhẹ cặp môi thơm mềm mại của hắn, ngước mắt chăm chú nhìn hắn khép chặt đôi mắt, dần dần, cảm giác lông mi của hắn khẽ run, hô hấp có chút dồn dập, vui sướng tươi cười dần dần tràn ra.
Vừa chuẩn bị rời khỏi môi của hắn, đột nhiên, hai tay Gia Cát Phụng Thiên vừa kéo, ôm thật chặc Vân Hiểu Nguyệt, mắt nhắm chặt lại, hôn thật sâu lên nàng.
Gia Cát Phụng Thiên chưa có tiếp xúc qua nữ tử, cho nên sẽ không biết hôn, lại gắt gao đè nặng cánh môi Vân Hiểu Nguyệt, gắt gao mang theo một tia hương vị tuyệt vọng, khóe mắt chậm rãi tràn ra từng giọt thanh lệ.
Vân Hiểu Nguyệt không có cự tuyệt, cũng không có dẫn đường, mà giương mắt đẹp thanh lương, lẳng lặng nhìn biểu tình bi thương của hắn. Tâm, có chút đau!
Thật lâu sau, Gia Cát Phụng Thiên buông môi Vân Hiểu Nguyệt đã có chút run ra, chậm rãi mở mắt màu lam thâm thúy ra, ôn nhu mà thâm tình nói:
“Cảm ơn nàng thức tỉnh ta, cám ơn nàng vừa mới không có đẩy ta ra, Hiểu Nguyệt, ta yêu nàng, cho nên, ta sẽ không ghi hận nàng, ta chỉ là quá mệt mỏi, lòng mệt, cho nên lựa chọn trốn tránh, yên tâm đi, ta biết phải làm sao, việc ta đáp ứng nàng, cũng nhất định sẽ làm được. Mà Hiểu Nguyệt, ta có thể mời nàng tối hôm nay lưu lại bồi ta hay không? Ta nhớ ngày cùng nàng đánh cờ, còn tiếng đàn ngẫu nhiên tuyệt vời của nàng nữa, được không?”
Nhìn ánh mắt màu lam tràn đầy khẩn cầu của Gia Cát Phụng Thiên thật lâu, Vân Hiểu Nguyệt nở nụ cười, gật gật đầu, lập tức mở cửa đem tin tức Gia Cát Phụng Thiên đã thức tỉnh nói cho Chu Tước Hoàng, cũng kêu Chu Lân nói cho bọn Viễn là nàng đêm nay ngủ lại thần điện.
Có lẽ là do ngủ lâu lắm, hơn nửa buổi tối, Gia Cát Phụng Thiên không hề buồn ngủ, lôi kéo Vân Hiểu Nguyệt đánh cờ, đánh đàn, còn lôi kéo nàng đi ra ngoài thưởng thức ánh trăng, có vẻ cực kì cao hứng. Mà Vân Hiểu Nguyệt cũng tuân thủ lời hứa hẹn, không hỏi hắn bất cứ vấn đề gì, đem tất cả nghi hoặc trong lòng toàn bộ áp chế, cũng không thấy có chút kỳ quái Gia Cát Phụng Thiên hắn cứ muốn làm bất cứ chuyện gì, bởi vì nàng biết, chỉ cần đại điển hiến tế ngày mai vừa kết thúc, tất cả chân tướng, sẽ rõ ràng, như vậy nàng cần gì phải để ý nhất thời này làm chi?
“Hiểu Nguyệt, ta thật lâu không có vui vẻ như vậy, cám ơn nàng, mang đến cho ta nhiều khoái hoạt như vậy, ta thật hâm mộ người yêu của nàng, Câu Hồn, Bạch Diệp, Bạch Bằng Triển cùng Tư Đồ Viễn, đương nhiên, còn có Bảo Bảo, bọn họ có thể có được tình yêu của nàng, đó là việc hạnh phúc cỡ nào a…
Hiểu Nguyệt, ta từ nhỏ thân thể yếu đuối, không có bằng hữu, nàng cùng Bảo Bảo, là bằng hữu duy nhất để ở trong lòng ta, cho nên, hãy đối tốt với Bảo Bảo nha, hắn là hài tử thiện lương, hiện tại tâm trí cũng đầy đủ hết, có tư cách đứng ở bên cạnh nàng. Hiểu Nguyệt, ta làm hết thảy, cũng là vì nàng, cho dù trả giá bằng cả sinh mệnh ta, ta cũng tuyệt đối sẽ không hại nàng, cho nên, tin tưởng ta, được không?”
Bị Vân Hiểu Nguyệt ra lệnh cưỡng chế lên giường nghỉ ngơi, Gia Cát Phụng Thiên lẳng lặng dựa vào ở đầu giường, mỉm cười nói.
“Ta tin ngươi, nếu không, ta cũng sẽ không lưu lại, Phụng Thiên, hiện tại khuya lắm rồi, ngươi phải nghỉ ngơi, ngày mai không phải đại điển sao, nếu ngươi té xỉu làm sao bây giờ? Ta cùng ngươi, không đi, được chứ?”
Trong lòng dâng lên bất an mãnh liệt, nhưng nhìn ánh mắt Gia Cát Phụng Thiên hàm chưa ý cười trong suốt như nước như vậy, cho nên Vân Hiểu Nguyệt không biết hỏi như thế nào, đành phải trả lời như vậy.
“Theo giúp ta đi, chỉ một đêm là được rồi, được chứ?”
Mỉm cười hướng xê dịch bên trong, mặt ngọc Gia Cát Phụng Thiên đỏ ửng, thỉnh cầu.
“Được!”
Nằm bên cạnh hắn, nhìn hắn mang theo ý cười thỏa mãn yên tĩnh ngủ say, Vân Hiểu Nguyệt nhắm mắt lại, lẳng lặng đang ngủ. Cho nên, nàng không có thấy, một chuỗi lệ giọt, không ngừng mà theo khóe mắt của Gia Cát Phụng Thiên chảy xuống, thấm vào trong gối, thật lâu sau, cũng không có dừng lại!
045: e hèm, này ý chỉ việc phòng the quá kịch liệt