Một đường xe mệt nhọc, cho nên tất cả mọi người thật ăn ý đều tự trở về phòng nghỉ ngơi, người Vân Hiểu Nguyệt được bọn họ săn sóc mà tâm tình thật tốt, thư thư phục phục vừa cảm giác ngủ tới hừng sáng, dùng xong đồ ăn sáng, cho đến lúc đại điện.
Ngồi ở trên ghế rồng, Vân Hiểu Nguyệt lẳng lặng nhìn văn võ bá quan phía dưới, vui sướng, buồn bực, không hiểu đó… Loại biểu tình này, thu hết vào đáy mắt, nhất là vài người có dị tâm kia, sắc mặt đều trắng, Vân Hiểu Nguyệt ý vị thâm trường nhìn bọn họ, tuyên bố kết quả hôm qua cùng bọn Diệp thương lượng xong, phong Phong Tuyệt làm Tả Thị Lang, Tần Vũ làm Lục bộ Thượng Thư tổng quản, mà Thị Lang ban đầu liên thăng ba cấp, thành Thượng Thư, hết thảy về Tần Vũ quản.
Về phần vị tai họa lớn nhất kia, tạm thời trước bày ra, bất quá, Vân Hiểu Nguyệt lại đem Chu Lân an bày vào chỗ ở phủ Thừa tướng làm công, nói ra học tập một chút cho oai, kỳ thực chính là giám thị vị Tả tướng đại nhân đó, muốn hắn tận tình đối với Chu Lân biểu hiện trung tâm đi, một khi quá mức, liền giết không tha!
Một thay đổi này, làm cho mọi người ồ lên, nhưng vừa không có lời nào để nói, nhìn những gương mặt người khác sợ hãi, Vân Hiểu Nguyệt hài lòng nở nụ cười, lập tức tuyên bố tin tức bản thân đồng ý đại hôn, nhất thời quét không khí nặng nề trên đại điện, người người vui vẻ ra mặt, bọn họ cảm thán Nữ Hoàng bệ hạ rốt cục nghĩ thông suốt.
Về phần chuyện minh thăng ám giáng nhân này, lập tức bị quẳng ra sau đầu, vì thế Vân Hiểu Nguyệt liền đem chuyện này giao cho Hữu Tướng xử lý, về phần danh sách cưới nam phi, còn không vội mà tuyên bố, nhưng nàng giao phó rất rõ ràng, tất cả nam phi, đều đã điều động nội bộ, bọn họ chỉ cần phụ trách xử lý hôn sự là được!
Tin tức Nữ Hoàng đại hôn, nhanh chóng như gió liền quét toàn bộ Chu Tước quốc, cũng nhanh chóng lan tràn qua mấy nước khác, mà mọi người nghị luận nhiều nhất, chính là có những nam phi nào?
Loại tình huống này, Vân Hiểu Nguyệt đã sớm hiểu, cũng không đi ngăn cản, việc này sẽ là khắp chốn mừng vui thôi. Về phần nhân tuyển nam phi, nàng sở dĩ không thông báo, là do nàng đang chờ, chờ Huyền Kha thức tỉnh, hỏi rõ quyết định của hắn rồi mới tuyên bố nha!
Tất cả mọi người vội vàng hừng hực khí thế, còn nhân vật chính, ngược lại đêm ngày không quản cái đó, vì thế Vân Hiểu Nguyệt lại nổi lên “Suy sút” cuộc sống của Nữ Hoàng:
Ngủ thẳng tám giờ rời giường ăn điểm tâm, chín giờ vào triều sớm, ước chừng là một chút thời gian lâm triều chấm dứt, sau đó nhóm nam nhân của nàng đều tự đi làm công việc của mình, mà còn lại nàng đến cung Huyền Kha cùng hắn trò chuyện, muốn đánh đàn cho hắn nghe, ước chừng mười hai giờ tất cả mọi người trở về cùng nhau dùng cơm trưa, buổi chiều thì, Vân Hiểu Nguyệt sẽ chọn một người cùng nàng làm một chút động, về sau cùng hắn ngủ trưa, tỉnh ngủ rời giường lại đi nhìn Huyền Kha, sau đó mọi người dùng bữa tối, tụ họp cùng một chỗ ăn cơm chiều trò chuyện, về sau, tắm, lại vận động, và cuối cùng là ngủ, dừng à!
Khoan hãy nói, phu quân nhiều lắm đi, liền điểm ấy không tốt, phu quân có người quấn quít lấy nàng muốn gì gì đó, bất quá kỳ quái là, từ lúc giai đoạn tu luyện “Ngọc Nữ Tâm Kinh” xong, nàng phát hiện, thể lực của nàng càng ngày càng tốt, nhận làm sự kiện đó, càng ngày càng cảm thấy tinh lực dư thừa, còn thành thạo, thật sự là rất kỳ quái!
Bất quá, nàng cũng không có nói cho nhóm nam nhân của nàng biết, nếu để cho bọn họ biết, nàng không phải thảm sao? Vì thế, tinh thông y thuật như nàng, còn cho mình dùng canh tránh thai, nếu không, coi hiện tại thân thể hoàn toàn tốt lắm, sớm đã mang thai rồi!
Đương nhiên, chẳng phải nói nàng không muốn hài tử, mà là vì thiên hạ chưa yên ổn, có thai lúc này, sẽ rất phiền toái, về phương diện khác, nàng thật sự không biết nên sinh thế nào, là sinh một đứa tốt, hay là vì mỗi người đều sinh một đứa mới tốt đây?
Sinh một đứa mà nói, vô luận sinh cho ai, tâm mấy người khác sẽ rất đau đớn, nhưng đều sinh mà nói, dựa theo định luật 9 tháng 10 ngày mang thai, một đứa bé cần một năm, mà nàng hiện tại mới có tám người hơn nữa Gia Cát Phụng Thiên còn chưa trở về cùng Huyền Kha mê man nữa, tổng cộng mười người, trời ạ, ngẫm lại liền choáng váng đầu, liền tính không gián đoạn mang thai, cũng phải mười năm à, chết mất, nàng kia chẳng phải là phải sinh đến hai mươi tám tuổi mới dừng sao? Cuộc sống như thế, nói thật, ngẫm lại đều cảm thấy khủng bố, choáng váng!
Cho nên, chuyện này, là một tâm bệnh lớn của nàng, ba phen mấy bận muốn cùng Bạch Diệp nói nói, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào, cho rằng chuyện này cứ kéo xuống dưới như vậy, trong nháy mắt, hơn mười ngày trôi qua, mắt thấy đại hôn càng ngày càng gần, Vân Hiểu Nguyệt cũng cảm thấy chuyện này không cách nào tránh nữa, đang tính tới tìm một ngày hảo hảo cùng bọn họ mở “Gia đình hội nghị”, không nghĩ tới, Huyền Dạ tới chơi!
Đột nhiên nhìn thấy Huyền Dạ, Vân Hiểu Nguyệt giật nảy mình, mắt đầy hồng ti, gương mặt tiều tụy, bộ dáng phong trần mệt mỏi, cùng lúc trước ở Thẩm gia thấy hoàn toàn khác nhau, thế này là thế nào?
“Huyền Dạ, có phải Huyền Vũ Quốc xảy ra chuyện gì hay không, có cần ta hỗ trợ không?”
Đem Huyền Dạ nghênh tiến ngự thư phòng, Vân Hiểu Nguyệt kinh ngạc hỏi
“Ta… Không phải, Nguyệt Nhi, ta tới nói cho nàng biết, ta đã chủ trì xong đại hôn cho Lan Hinh rồi, Lan Hinh nói cho ta tới cám ơn nàng, còn có, bọn họ nghe nói nàng cũng làm đám cưới, ủy thác ta đem hạ lễ tới, cho nên trực tiếp từ ‘ Thành Bích Thủy ‘ tới đây, nàng không muốn gặp lại ta sao?”
Miễn cưỡng cười cười, con ngươi đen Huyền Dạ tràn đầy mất mát cùng đau đớn, khàn giọng hỏi.
“Hửm?”
Thấy bộ dạng này của Huyền Dạ, Vân Hiểu Nguyệt trực giác ngẩng đầu nhìn hướng Bạch Diệp cùng đi đến giúp nàng, ánh mắt hơi hơi chợt lóe, ôn hòa hướng nàng cười xán lạn, mở miệng nói:
“Huyền Dạ, ngươi một đường xe mệt nhọc, nói vậy vô cùng mỏi mệt, ta trước tiên đi xuống chuẩn bị phòng ngủ lại cho ngươi, ngươi có lời gì, liền đối với Nguyệt Nhi nói thẳng đi, hả?”
Nói xong, cười nhạt mang tất cả cung nữ đi, cũng săn sóc đóng cửa lại, Vân Hiểu Nguyệt tự nhiên hiểu ý tứ Bạch Diệp, cười khổ cúi đầu xuống, nàng biết, hậu cung của nàng, lại muốn thêm người, hazz…
“Nguyệt Nhi, thực xin lỗi, có phải là ta không nên đến đây không, làm khó cho nàng rồi? Ta chỉ là nghe nói nàng kết hôn, liền hoang mang lo sợ, không biết nên làm thế nào cho phải, cả đầu chỉ có một ý niệm, chính là lập tức nhìn thấy nàng, cho nên ta ngày đêm kiên trì chạy tới, Nguyệt Nhi, nàng nếu không muốn gặp lại ta, ta cam đoan trốn ở trong phòng không đi ra, nhưng ta cũng không thể không lưu lại được? Liền lưu lại đến lúc nàng đại hôn xong, được không?”
Trong con ngươi đen đã tràn đầy sương mù, Huyền Dạ nắm chặc nắm tay, lầm bầm cầu xin.
“Chàng…”
Hít một hơi sâu, Vân Hiểu Nguyệt quyết định hôm nay liền giải quyết chuyện này, nếu hắn nhất định phải gả, thôi, mười người cùng cưới, cũng không cần nhiều, dừng thôi!
“Huyền Dạ, chàng yêu ta, có phải hay không?”
Tựa vào lưng ghế dựa, Vân Hiểu Nguyệt lẳng lặng nhìn Huyền Dạ mặc dù tiều tụy không chịu nổi nhưng thật sự vẫn nhiên xinh đẹp, cười nhạt hỏi.
“Ta… Đúng, ta yêu nàng, thật yêu thật yêu, từ lần đầu tiên thời điểm nhìn thấy nàng, ta liền yêu nàng, nhưng mà ta không dám có quá nhiều hy vọng xa vời, dù sao ban đầu dây dưa là ta, mới làm hại Viễn bị thương nặng như vậy, làm hại nàng bị nhiều khổ như vậy, mà nàng cũng không trúng kế hiềm khích lúc trước cứu tánh mạng của ta, còn giúp ta đi lên ngôi vị Hoàng đế, ta nên cảm ơn nàng, dù sao từ đầu đến cuối, đều là ta thực xin lỗi nàng.
Cho nên Nguyệt Nhi, mặc dù ta biết nàng có thể cưới rất nhiều nam phi, nhưng ta thủy chung không dám vượt qua giới hạn, ta sợ hãi nàng cự tuyệt ta, sợ hãi nàng trong cơn tức giận không cần người bạn như ta nữa, ta đây sẽ không còn được gặp lại nàng, ngày như vậy, ta khẳng định không thể chịu đựng được, cho nên ngày đó nàng đi, ta nuốt xuống lời nói trong lòng, đưa tiễn nàng đi, nghe lời nàng nói, ngoan ngoãn chủ trì hôn lễ Lan Hinh, nhưng có trời biết, lúc ấy ta dùng bao nhiêu khí lực, mới khắc chế bản thân không đi theo nàng.
Song khi ta được biết tin tức nàng đại hôn, ta quả thực muốn tự tử cho xong, vì thế ta tới, lúc này đây, nàng tính đuổi ta đi, ta cũng không đi, không thể gả cho nàng cũng không sao, ta chẳng sợ làm thư đồng cho nàng, cho dù là tiểu hầu, ta cũng muốn mỗi ngày nhìn thấy nàng, Nguyệt Nhi, lưu lại ta, được sao?
Huyền Vũ Quốc ta tặng nó cho nàng làm đồ cưới cho nhị ca, được không? Các nàng đại hôn sau, khiến cho nhị ca đi làm Hoàng Đế Huyền Vũ này đi, ta không cần làm, ta muốn bảo vệ ở bên cạnh nàng, được không?”
Có lẽ là Bạch Diệp lúc gần đi ám chỉ nổi lên tác dụng, Huyền Dạ ngồi thẳng người, tràn đầy đau đớn cùng kiên định, đem lời trong tim của hắn, rành mạch nói ra, đồng thời, cũng đưa lên một tấm chân tình của hắn!
Vân Hiểu Nguyệt lẳng lặng nghe, thời điểm nghe hắn nói hắn muốn chết, không biết vì sao, trong lòng run lên, ánh mắt dần dần ôn nhu:
“Huyền Dạ, có chuyện này, ta nhất định phải nói cho chàng biết, ta không thương chàng, nhiều nhất là không ghét chàng, có lẽ còn có một chút hảo cảm, cho nên giữa chúng ta, có thể vĩnh viễn đều không có tình yêu, nhưng ta biết chàng yêu ta, cho nên ta có thể đáp ứng cưới chàng, mà chàng nhất định muốn cuộc sống như thế sao: cùng mười nam nhân khác cùng nhau gả cho ta, có thể vĩnh viễn cũng không thể cùng thê tử này có quan hệ xác thịt, nhưng lại phải thủ thân như ngọc, chàng thật sự nguyện ý à?
Huyền Dạ, chàng nhất định phải nghĩ rõ ràng, bởi vì chàng một khi gả cho ta, sẽ đối với ta trung trinh, bằng không ta sẽ đem chàng vào lãnh cung, cho dù chàng là Hoàng Đế Huyền Vũ, ta cũng sẽ không thể chùn tay, chàng có thể nhận sao?
Nếu chàng nhận, ta cũng nhận chàng, cũng thử cùng chàng ở chung, huống chi, chàng còn tiếp tục làm Hoàng Đế Huyền Vũ của chàng nữa, làm bằng hữu ta, chàng có thể cưới rất nhiều phi tử, cũng có rất nhiều hài tử, như vậy cũng được rồi a, có phải hay không?”
“Không!”
Huyền Dạ lập tức từ trên ghế đứng lên, ánh mắt nóng cháy nhìn Vân Hiểu Nguyệt, kiên định nói:
“Ta gả! Ta muốn gả cho nàng, bởi vì ta yêu nàng yêu phát cuồng, chỉ có nàng, mới có thể làm cho ta cảm thấy ấm áp, trong lòng ta tràn đầy đến độ là toàn hình ảnh của nàng, những nữ nhân khác, ta căn bản không chứa nổi, không thể làm phu thê chân chính không có vấn đề gì, chỉ cần thường ngày kèm ở bên cạnh nàng, ta liền mãn nguyện!
Nguyệt Nhi, ta không phải đang nằm mơ đi, nàng thử đánh ta một cái đi, trời ạ, nàng đáp ứng cưới ta phải không? Ta thật sự là thật cao hứng, ta gả, ta muốn gả cho nàng!”
“Đứa ngốc!”
Huyền Dạ hưng phấn như vậy, làm cho Vân Hiểu Nguyệt một trận cảm động, nhịn không được tiến lên ở trên gương mặt hắn ấn lên một nụ hôn, cười nhạt nói:
“Được, chàng phải gả, ta liền cưới, đi thôi, nhìn dáng vẻ của chàng là mệt muốn chết rồi, ta đưa chàng đi nghỉ ngơi, được không?”