Tuyệt Sắc Yêu Phi

Quyển 3 - Chương 25: Lại thu nhất mỹ



Lập tức Hoàng phu được xác định thân phận nhiều như vậy, thần điện đã sớm ở không được, vì thế Vân Hiểu Nguyệt để cho Câu Hồn mang theo mọi người tự đi chọn một cung điện ở lại, mà thần điện khiến cho nàng một người “Chiếm lấy”, bọn họ muốn tới tắm bồn gì đều được, nếu muốn ngủ lại, xếp hàng mới được.

Đương nhiên, chẳng phải tất cả mọi người sẽ cùng nàng chơi trò yêu tinh đánh nhau sao, Tần Vũ, Phong Tuyệt, cùng Huyền Dạ ba người bọn hắn Vân Hiểu Nguyệt tạm thời còn không có biện pháp làm được bước này, cho nên còn muốn bồi dưỡng một chút cảm tình.

Cũng may chỗ ở bọn họ, có vẻ cách nàng khá xa, hơn nữa rất nhiều sự việc đều cần bọn họ đi xử lý, cho nên Vân Hiểu Nguyệt cũng không cần lo lắng bọn họ sẽ nghe được nàng và những người khác yêu yêu mà buồn bực khổ sở, cứ như vậy, ngày được an nhàn cùng hạnh phúc cấp tốc lướt qua.

Ngày hôm nay, trên mảnh đại lục này rốt cục nghênh đón lễ mừng đại hôn một Nữ Hoàng đệ nhất, cũng là duy nhất!

Kể từ khi biết Nữ Hoàng đã đem Hoàng Đế người thừa kế duy nhất Thanh Long Quốc, Huyền Vũ Quốc cùng Bạch Hổ Quốc cùng nhau cưới, cũng thu quyền thống trị tam quốc, thiên hạ thống nhất, dân chúng tứ quốc liền điên cuồng, liều mạng hướng Hoàng đô Chu Tước quốc chạy tới, đều muốn thấy tận mắt gặp vị Nữ Hoàng bệ hạ trước không có ai sợ sau này cũng chẳng thấy được, thiên chi kiều nữ, giải phóng nữ tính tiên phong, nữ tử tuyệt mỹ tôn quý nhất mảnh đại lục này.

Cho nên một ngày này, muôn người đều đổ xô ra đường, trừ bỏ nóc nhà, nơi khác, có thể đều đầy người, liền ngay cả trên cây cũng đứng đầy người, còn dư lại trong thành thật sự không còn chỗ đứng, đành phải chờ ở ngoài thành, vì thế, ngoài thành cũng là toàn đầu người, liếc nhìn lại, đều là san sát một đầu đen của mọi người, trông không thấy bờ đâu, rất nhiều người sớm đã xuất phát, sau đó ở ngoài thành xây lều giản dị ăn ngủ, bây giờ chỉ vì liếc mắt nhìn Nữ Hoàng bọn họ, trường hợp náo nhiệt như thế, đó là lần đầu tiên của trăm ngàn năm qua a.

Bốn ngày trước Vân Hiểu Nguyệt sau khi biết được giật nảy mình, vội vàng đem tất cả quân bảo vệ trong Hoàng thành toàn bộ phái đi ra bảo vệ trị an, cũng mở ra hàng ăn, tăng số người nhân thủ chế tác bánh bao gì đó buôn bán đến ngoài thành lấy giá thấp nhất, khó khăn, thì dứt khoát liền miễn phí tặng, đều là đến vì nàng đưa lời chúc phúc, thế nào cũng không thể để bọn họ đói bụng được?

Cho nên Vân Hiểu Nguyệt lúc này quyết định ở Hoàng cung hoàn thành lễ xong, liền tự dẫn nhóm oàng phu phong hoa tuyệt đại ở trong thành tuần tra một vòng, sau đó đi lên tường thành, làm cho mọi người đến chúc mừng có thể nhìn thấy nàng, cũng làm cho nàng có cơ hội tỏ vẻ cảm tạ một chút của mình!

Khởi điểm nghe xong Vân Hiểu Nguyệt phân phó, có vẻ quần thần đều phản đối, nói là vạn nhất có người mưu đồ gây rối, cơ hội như vậy, thật sự là ngàn năm một thuở, cho nên phòng bị, không thể mạo hiểm như vậy, nhưng Vân Hiểu Nguyệt thật kiên trì, chuyện này cứ quyết định như vậy rồi.

Hôm nay, Vân Hiểu Nguyệt sáng sớm đã rời giường, bởi vì dựa theo quy định, phía trước đại hôn, nhóm Hoàng phu là không thể cùng nàng gặp mặt, cho nên tắm rửa, dùng đồ ăn sáng, đều là một đám cung nữ hầu hạ hoàn thành, tiếp theo, lại tốn đến hơn một canh giờ để, trang điểm, thay đổi y phục hôn lễ…

Trời ạ, rườm rà như vậy, phức tạp quá, đem Vân Hiểu Nguyệt ép buộc thấy sợ, nhất là bộ tóc kia, biến thành chín cong mười tám quẹo à, dừng luôn đi! Còn có bộ quần áo đó, một tầng lại một tầng, mỗi một tầng mặc vào, tư quản bên cạnh sẽ nói một câu cát tường, đai lưng đánh như thế nào, cũng để ý, choáng váng nha, kết hôn sao phiền toái như vậy, thật sự là mở mang tầm mắt a!

Vì thế Vân Hiểu Nguyệt dưới đáy lòng thề, cả đời này, nàng là tuyệt đối sẽ không tái giá lần nữa!

Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Vân Hiểu Nguyệt còn có một vướng bận, đó là không biết nàng tổ chức lễ thành hôn đến nơi rồi mà Huyền Kha còn không đồng ý mở to mắt nữa.

Đúng vậy, kỳ thực mấy ngày trước Vân Hiểu Nguyệt chỉ biết hắn đã tỉnh, nhưng không biết vì sao, người kia, lại không đồng ý mở mắt cũng không nói chuyện với nàng, cũng không biết trong lòng hắn muốn thế nào, Vân Hiểu Nguyệt luôn luôn là người không đồng ý bắt buộc người khác, cho nên biết rõ hắn tỉnh, lại không nói ra, vẫn như thường ngày, mỗi ngày nhìn hắn hai lần, nàng cho là hắn sẽ nghĩ thông suốt, cho nên sáng sớm hôm nay, nàng phái người riêng đem hỉ bào đưa qua cho hắn, hàm nghĩa trong này, không cần nói cũng biết, cho nên vừa chuẩn bị vừa đang đợi nữ quan phái đi qua đi lại bẩm báo tin tức tốt từ hắn mà nàng muốn nghe, nhưng mà đợi lâu như vậy, còn không thấy trở về.

Mắt thấy giờ lành sẽ đến, trang điểm Vân Hiểu Nguyệt đẹp xong đang ngồi ở trên ghế, càng chờ càng nóng vội, cuối cùng thật sự bình tĩnh không được, quyết định tự mình lại đi lần cuối cùng hỏi một tiếng, nếu hắn quyết định không gả, thì cũng không cần tiếp tục giả bộ ngủ nữa, vô luận hắn muốn làm gì, nàng cũng sẽ vô điều kiện ủng hộ!

“Bãi giá, Trẫm hiện tại muốn đi ra cửa, trước vòng qua chỗ Huyền Kha đi xem đã!”

Đứng lên, Vân Hiểu Nguyệt phân phó.

“Vâng!”

Một đám cung nữ cung kính khom hành lễ, đem hỉ bào màu vàng thật dài cẩn thận nâng lên, giúp đỡ Vân Hiểu Nguyệt đi lên long liễn.

Vừa mới xuyên qua rừng cây đó, ngồi ở long liễn Vân Hiểu Nguyệt đột nhiên nghe thấy xa xa truyền đến tiếng động xôn xao, phương hướng là cung điện Huyền Kha, hình như là nàng phái nữ quan cùng một đám thị vệ đi qua ở đó khuyên can nhưng ai muốn làm hỏng quy củ gì rồi.

Vân Hiểu Nguyệt kinh ngạc phân phó long liễn gia tăng tốc độ, vén màn xe lên, vòng qua hoa viên. Xa xa, đã nhìn thấy rất nhiều người đem một nam tử mặc hồng y vây vào giữa không cho hắn đi, dưới ánh mặt trời rạng rỡ phát sáng đầu đầy chỉ bạc, nháy mắt làm cho Vân Hiểu Nguyệt cười tươi tắn.

“Để hắn lại đây, các ngươi lui ra đi!”

Tràn ra nụ cười tuyệt mỹ, Vân Hiểu Nguyệt cất giọng nói, thanh âm trong sáng quen thuộc truyền vào trong tai mọi người, rốt cuộc tất cả thị vệ lập tức khom người chào, cung kính hô lớn:

“Tham kiến Nữ Hoàng bệ hạ!”

Mà nam tử tóc bạc hồng y kia đưa lưng về phía của nàng, mạnh mẽ xoay người lại, cặp con ngươi đen xinh đẹp tràn đầy hơi nước, kinh ngạc nhìn trang phục Vân Hiểu Nguyệt, dung nhan tuyệt mỹ đó thoáng như thiên tiên, mắt sáng ôn nhu mỉm cười xán lạn kia, mà chậm rãi đi vào mắt hắn, làm cho hắn tràn đầy nước thế nào cũng nhịn không được, từng giọt cứ như vậy chảy xuống, si ngốc nhìn, nhìn…Thật chuyên chú mà thâm tình như vậy, phảng phất giữa trời và đất chỉ còn lại có nữ tử trước mắt này thôi.

Hơi gió thu nhẹ phẩy, mang theo lương ý nhè nhẹ, cảm giác trước mắt thân thể nam tử này gầy yếu đạm bạc run nhè nhẹ một chút.

Vân Hiểu Nguyệt nhíu mày, vừa đề khí bay ra khỏi long liễn, đường cong duyên dáng hỉ bào màu vàng thật dài trên không trung lướt qua, trong chớp mắt, đã đem Huyền Kha gắt gao bao lấy, thân tay nắm chặc tay lạnh lẽo của hắn, Vân Hiểu Nguyệt có chút đau lòng nói:

“Vào thu, gió có chút lạnh, thân chàng mới khỏe, phải mặc nhiều một chút mới được, chàng xem, tay lạnh như vậy, nếu bị cảm lạnh, thì sao đây, lần sau cẩn thận một tí, nha?”

“Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi…”

Cảm giác hương thơm quen thuộc đem bản thân bao bọc vây quanh, Huyền Kha nháy mắt mấy cái, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt Vân Hiểu Nguyệt, tràn đầy đau đớn cùng vui sướng, sợ hãi mà khẽ gọi, thanh âm khó nói thành lời kia, làm cho tâm Vân Hiểu Nguyệt tê rần, nâng tay lau đi nước mắt trên gò má hắn, ôn nhu trả lời:

“Ta ở chỗ này, giờ lành sẽ đến, chàng nguyện ý gả cho ta không?”

“Ta…”

Ánh mắt Huyền Kha nhất thời ảm đạm xuống, khổ sở nói:

“Ta có thể chứ? Ta làm nhiều chuyện xấu như vậy, hại chết nhiều người như vậy, ta còn có tư cách gả cho nàng sao? Nhóm Hoàng phu của nàng có thể tha thứ cho ta à?

Nguyệt Nhi, ta kỳ thực đã sớm tỉnh, cũng nghe được nàng nói mỗi một câu nói với ta, nàng có biết hay không, thời điểm lúc ta có ý thức, biết mình còn chưa chết, lòng ta có bao nhiêu kích động, nhưng mà ta không dám tỉnh lại, ta không biết đối mặt với nàng thế nào, cho nên ta liền làm bộ như không có tỉnh, làm cho nàng nhiều lần đến giúp ta, ta có phải thật quá đáng hay không, lại một lần nữa lừa gạt nàng.

Nguyệt Nhi, cầu nàng, không cần tự giận mình được không? Ta càng yêu nàng, lại càng không biết đối mặt với nàng như thế nào, ta sợ hãi nàng vì đồng tình với ta nên mới nguyện ý tiếp nhận ta, ta có thể thử nhận chuyện nàng có rất nhiều Hoàng phu, nhưng ta thật sự không thể nhận trong lòng nàng không có ta, nói vậy, ta còn không bằng ngủ dài không cần tỉnh luôn cũng được, cho nên ta biết rõ đại hôn của nàng, ta còn muốn tiếp tục lừa mình dối người, làm cho nàng mỗi ngày đến theo giúp ta, nhưng mà thời điểm khi ta nghe được nàng phái người đưa hỉ bào tới, ta lập tức hiểu sự thật nàng sớm đã biết ta tỉnh lại.

Cho nên ta vừa kích động vừa lo lắng, trong lòng càng không yên càng bất an, sau lại nghe được tiếng nhạc hỉ bên ngoài, ta rốt cục không nhịn được, ta nghĩ tìm nàng xác định lại, trong lòng nàng, có phải có một chút yêu ta hay không? Chỉ cần nàng có một chút điểm yêu ta, ta gả cho nàng, nếu nói tôn nghiêm cùng kiên trì đó, ta hết thảy đều không cần, Nguyệt Nhi, nàng yêu ta sao, yêu sao, hả?”

Vội vàng giữ chặt tay Vân Hiểu Nguyệt, cánh môi Huyền Kha đạm sắc hơi run rẩy, ánh mắt vô cùnglo lắng mà nhát gan, không xác định được mà cứ truy vấn, bộ dáng đó, một chút cũng không giống như Huyền Kha cao ngạo phảng phất nắm giữ thiên hạ lúc trước.

Hắn hiện tại, chỉ có một khát vọng nam tử được yêu, hắn như vậy thật sự làm cho Vân Hiểu Nguyệt thật đau lòng, tay lập tức ôm lấy lưng gầy yếu của hắn, Vân Hiểu Nguyệt ý cười sâu hơn, nhón chân lên, nhẹ nhàng mà ở trên cánh môi của hắn khẽ hôn lên, ôn nhu trả lời:

“Chàng thật đúng là tên đần độn, nếu không thương chàng, lúc trước ta sẽ không liều mạng muốn cứu chàng. Nếu không thương chàng, ta sẽ không đem chàng ở lại trong cung mỗi ngày tới thăm chàng. Nếu không thương chàng, ta sẽ không sai người đemhỉ bào được may sẵn của chàng đưa lại đây. Nếu không thương chàng, ta sẽ không đứng ngồi không yên, đang giờ lành phía trước đuổi đến nơi này.

Vậy thì hỏi chàng một câu có nguyện ý gả cho ta hay không, chàng còn hỏi ta còn yêu hay không yêu chàng sao? Huyền Kha, ta thừa nhận, ta yêu chàng, không bằng Viễn đối với ta sâu sắc như vậy, nồng thắm như vậy, nhưng ở trong lòng ta, thật sự đã có chàng, cho nên ta hiện tại rất nghiêm túc muốn chàng gả cho ta, được không?”

“Được!”

Mạnh mẽ đem người yêu sâu đậm gắt gao lôi vào trong lòng, trên mặt tuyệt diễm tràn đầy thoải mái mỉm cười, nước mắt Huyền Kha, lại mới rớt xuống, chính là lúc này đây, là hỉ cực kì vui, trải qua nhiều đau khổ như vậy, trải qua tử vong khảo nghiệm, cảm tạ ông trời, cảm tạ người hắn yêu nhất, cho hắn sinh mệnh lần thứ hai, làm cho hắn đi vào trong lòng nàng, hắn thật sự là quá hạnh phúc!

‘Nguyệt Nhi à… Lúc này đây, ta nhất định phải nắm chặt tay nàng, cố định cùng nàng đi hết kiếp này, bởi vì, trong lòng nàng, đã có ta, như vậy, như vậy đủ rồi!’

Thân ảnh màu vàng cùng đại hồng sắc gắt gao ôm nhau, màu vàng ánh mặt trời chiếu ở trên thân hai người, khoác lên một ánh sáng kim sắc choáng váng, giống như một đạo phong cảnh tuyệt mỹ, làm cho người ta không đành lòng đánh vỡ, thị vệ đứng ở bên cạnh, các cung nữ, đều bị tuyên ngôn yêu này làm cảm động, thật sự là không đành lòng đánh vỡ một màn tốt đẹp này a…

Nhưng mà, giờ lành đại hôn sẽ đến, tiếng chuông kia đã vang lên đạo thứ hai, tư quản Lưu Nghị khẽ cắn môi, tiến lên cung kính thi lễ:

“Bệ hạ, còn có một thời gian uống cạn chung trà sẽ đến giờ lành, người phải tiến đến đại điện, Hoàng phu đại nhân cũng mời tức khắc thay quần áo, ngàn vạn đừng lỡ giờ lành, được không?”

“Ta chờ chàng, mau chút nha!”

Vân Hiểu Nguyệt vừa nghe, vội vàng buông tay ra mỉm cười nói.

“Được!”

Huyền Kha thâm tình cười, đem Vân Hiểu Nguyệt đưa lên long liễn, xoay người đi hướng tẩm cung, long liễn nhanh chóng hướng đại điện vội vã đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.