Tuyệt Sắc Yêu Tiên

Quyển 3 - Chương 14: Câu đố về thân thế



Cái gì?” Mộc Bạch Ly ngẩng đầu nhìn lại, một đám mây trắng vừa đúng lúc che kín bầu trời xanh ở khe hở giữa những cây cối, trên đám mây bao phủ ánh vàng, thoạt nhìn giống như có điềm lành. Đám mây như vậy nhìn có chút quen mắt, chẳng lẽ là Thần Kim Giáp lần trước?

Đang trong lúc suy tư thân thể đột nhiên bị lôi kéo, Mộc Bạch Ly vừa muốn mở miệng thì cũng bị che lại, nàng trợn mắt nhìn thấy sắc mặt Tề Lăng cứng lại, làm một động tác tay ý bảo im lặng đồng thời cũng bảo Sênh Ca không được phát ra âm thanh, lông mày nhăn lại một chỗ, đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ trên đám mây không phải là thần tiên? Mà là yêu quái?

Mặc dù không hiểu, hai người Bạch Ly và Sênh Ca  vẫn ngoan ngoãn nghe lời, không hề nháy mắt, nhìn chăm chú vào bầu trời.

Đám mây trên không trung bay tới bay lui, một lát chỉ còn dư một nửa, một lát lại vững vàng  đem toàn bộ khe hở lấp đầy, quanh đi quẩn lại  tầm vài vòng, cũng không có dấu hiệu rời đi, tay Tề Lăng giờ phút này nắm tay Mộc Bạch Ly thật chặt, lòng bàn tay lạnh như băng nhưng tất cả đều là mồ hôi hột, bộ dạng như gặp đại địch làm Mộc Bạch Ly cũng cảm thấy lo lắng, “Nguy rồi, đám mây kia bắt đầu bay xuống!” Mộc Bạch Ly thầm kêu, hiển nhiên Tề Lăng cũng chú ý tới, tay cầm Bạch Ly đột nhiên buông ra.

Mộc Bạch Ly sửng sốt, chỉ thấy tay kia đưa tới trước mặt mình, một mùi thơm ngát xông vào mũi, đầu cảm thấy choáng váng, chẳng mấy chốc liền mất đi ý thức. Sênh Ca thấy thế kinh ngạc, chỉ thấy Tề Lăng dung khẩu hình nói ba chữ, “Chiếu cố nàng!” Trong nháy mắt liền biến mất, Sênh Ca biết hắn dùng thuật ẩn thân, mặc dù mình không nhìn thấy  nhưng không có nghĩa vị trên bầu trời kia không phát hiện được. Hắn thật lo lắng cho sư huynh, cho tới bây giờ  chưa từng nhìn thấy bộ dạng Lăng sư huynh như thế.

Sênh Ca đè thấp đầu len lén quan sát đám mây kỳ quái kia, Sênh Ca cau mày suy tư, khi ngẩng đầu lại phát hiện không thấy bóng dáng đám mây kia đâu, sợ là đang đuổi theo sư huynh, giờ phút này Sênh Ca nhìn bầu trời xanh không một gợn mây, lo lắng như viết ở trên mặt.

Bên này Tề Lăng chật vật chạy trốn, vốn là thực lực còn rất chênh lệch, giờ phút này lại bị thương, việc muốn làm bây giờ là rời Bạch Ly càng xa càng tốt, nhưng không, vừa mới bay không bao xa đã bị người trên đám mây phát hiện, điều khiển đám mây đuổi theo, tốc độ kia khiến Tề Lăng đang bị thương căn bản không cách nào chạy trốn, chỉ chốc lát sau cả đám mây liền bao phủ trên đầu Tề Lăng, một tia chớp chọc trời đánh xuống, chặn đường đi của Tề Lăng.

“Tiểu Kỳ Lân, bổn tiên tìm ngươi nhiều năm như vậy, ngươi còn muốn trốn nơi nào?” Một tiếng quát lớn giống như sấm sét, cứng rắn làm cho Tề Lăng phun ra một ngụm máu tươi, từ trên phi kiếm ngã xuống.

Chính xác, qua nhiều năm như vậy, Tề Lăng vẫn cố gắng tu luyện, chỉ vì địch nhân của hắn, là thần tiên!

Thần thú? Thần thú thì thế nào? Không có ai biết sức mạnh thần kỳ, người bình thường cả đời cũng khó nhìn thấy, vẫn chỉ có thể làm sủng vật hoặc là ngựa cưỡi của chư thần Tam giới. Mà Kỳ Lân, vương giả trong loài thú, lại là thần thú đứng đầu trong tứ linh”Phượng, Long, Quy”, thế gian còn có câu Kỳ Lân giáng thế, thiên hạ thái bình, nhưng  tại sao những thần tiên kia lại cho rằng thú chính là thú, chỉ xứng làm ngựa cưỡi? Bọn họ cũng có linh tính, có tình cảm, chẳng lẽ vốn không có lựa chọn khác?

Tư tưởng này xuất hiện trong đầu cha nương của Tề Lăng, vì vậy bọn họ lặng lẽ ẩn cư ở trong núi rừng, trải qua cuộc sống giống người thường, không buồn không lo. Tề Lăng  ra đời, càng làm cho cuộc sống của bọn họ vô cùng hạnh phúc, chỉ ao ước làm một đôi uyên ương không ao ước làm thần tiên, nhân gian cảnh đẹp hữu tình còn hơn bầu trời tiên cảnh.

Tề Lăng ra đời chính là hình người, thông minh đáng yêu khiến cho hai vợ chồng đều rất vui mừng, vậy mà biến cố xuất hiện ở năm Tề Lăng tám tuổi. Hắn học xong kỹ năng hỏa diễm Kỳ Lân, ngọn lửa phóng ra ngoài là màu đen, hắc hỏa diễm là tượng trưng cho Kỳ Lân vương giả, mấy ngàn năm nay chưa từng xuất hiện. Kết quả ngày đó mây ngũ sắc đầy trời, chim muông kêu hót, nghiễm nhiên có hiện tượng khai quật được chí bảo, hai vợ chồng không ngăn được, dẫn đến trong bảo khố của tiên nhân.

Kỳ Lân Vương tuổi còn quá nhỏ, linh lực tu vi còn thấp, nhưng cũng có thể nuôi dưỡng thành thần thú siêu cấp, hiện tại thu phục sau này huấn luyện tốt có thể làm thực lực của mình tăng lên rất nhiều, thần tiên chạy tới trước cũng chính là Kim Giáp quyết định chủ ý, “Bổn tiên muốn cùng ngươi ký kết khế ước, trở thành Linh Thú của bổn tiên,  thế nào!” Câu hỏi của Kim Giáp lại dùng giọng nói  khẳng định, ý kia có nghĩa là để ngươi làm Linh Thú của ta chính là coi trọng ngươi, có thể hấp thu tiên lực của bổn tiên, tu luyện của ngươi cũng lên cao, cao hứng còn không kịp, sao ngờ tới mấy con Kỳ Lân không biết điều, kiên quyết muốn phản kháng?

Kỳ Lân  vương giả, vì sao phải đi làm ngựa cưỡi cho thần tiên?

Từ tấm bé Tề Lăng căn bản không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết là từ lúc chào đời tới nay người đầu tiên hắn nhìn thấy ngoại trừ cha nương ra còn có cảnh hung thần công kích cha nương, mà cha mạnh mẽ phản kháng, nương đẩy mình ra, “Chạy mau, Tề Lăng chạy mau, không được làm Linh Thú cho người khác, như vậy sẽ biến thành ngựa cưỡi không có suy nghĩ, chạy mau, chạy mau......”

“Chạy mau, chạy mau......” Bị nương dùng sức ném ra ngoài, Tề Lăng chỉ nghe được thanh âm nổ tung cùng với tiếng kêu rên của nương trong sơn cốc to lớn, “Trúc Nguyên!”

Trúc Nguyên, là tên của cha hắn. Tiếng kêu thê lương kia vang vọng thật lâu, ở trong đáy lòng Tề Lăng tám tuổi mọc rễ, cừu hận cũng theo đó mà nảy mầm.

Ở ngày sinh nhật tám tuổi đó, Tề Lăng mất đi sơn cốc từ nhỏ lớn lên, mất đi cha nương, mất đi cuộc sống hạnh phúc ngọt ngào ngày xưa, đổi lại được cái gì?

Hận, hoặc là, còn có yêu......

Tề Lăng ngã nhào trên đất, đưa thay sờ sờ cái trán, trong miệng lẩm bẩm  phát ra âm thanh, “Bạch Ly......” Hăn cười khổ một cái, ánh mắt có lệ rồi lại cứng rắn ngăn lại, “Nương, cuối cùng con vẫn trở thành Linh Thú của người khác, nhưng là, nàng rất tốt!”

“Tiểu Kỳ Lân, ta lại coi thường ngươi, nhiều năm như vậy, ngươi làm thế nào che dấu  được thân phận?” Kim Giáp từ trên đám mây đi xuống, toàn thân trên dưới đều là khôi giáp màu vàng, ngược lại lộ ra gương mặt đại thúc hiền hòa, chẳng qua là khi cười lên có vẻ rất gian xảo, phá hư bộ dạng tốt bụng kia.

“Nếu như không phải ngươi là Hỏa Kỳ Lân, ta cũng không tìm được ngươi, chậc chậc, thật là kỳ quái!” Một phen quan sát Tề Lăng từ trên xuống dưới, “Ngoan ngoãn làm Linh Thú của ta đi! Tu vi so với hiện tại có thể tăng lên nhiều!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.