rong lúc nhất thời đám người xôn xao, tất cả mọi người hoảng sợ nhìn chằm chằm hướng mũi kiếm Tử Hợp chỉ vào, đập vào mắt là một trận ngạc nhiên. Hai tiểu động vật một hồng một vàng đang chơi sung sướng, viên cầu phấn hồng không sợ người khác làm phiền dùng chân nhỏ đạp cái đuôi của con mèo kia, thoạt nhìn hết sức đáng yêu.
Chẳng qua là không nhìn ra cái gì trên người Viên Thịt, chẳng lẽ nó chính là yêu vật? Nhưng đó là do tiểu tiên nữ mang đến a? Chẳng lẽ là tiểu miêu? Nhìn nó lười biếng đất lăn lăn trên mặt, vươn móng vuốt ra, lại khom lưng, “Meo meo” thích ý kêu một tiếng sau đó tùy ý nằm xuống, ánh mắt híp lại, mặc cho viên cầu béo tròn ở đó chơi với cái đuôi của nó. Nhìn thế nào cũng không giống yêu vật!
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Tử Hợp có mấy phần do dự.
Tử Hợp cũng không nghĩ nhiều, vừa đọc chú trừ yêu, một quả cầu vàng từ kiếm nhọn bay ra, trực tiếp đánh trên người tiểu miêu. Vậy mà ngay cả ngẩng đầu tiểu miêu cũng không thèm, cái đuôi vung vung chọc cho Viên Thịt lao thẳng tới.
“Tại sao có thể như vậy?” Chú trừ yêu đối với yêu vật hoặc nhiều hoặc ít sẽ có tác dụng, trừ phi nó không phải là yêu vật hoặc là yêu lực bí hiểm. Dường như hai con vật này không giống như vậy!
Tử Hợp vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, tay cũng không chần chừ nâng kiếm đâm tới. Thiếu Thông vốn là ngẩn người tại đó giờ phút này phản ứng nhanh chóng đứng trước mặt tiểu miêu, “Tránh ra!” Mũi kiếm vẫn mãnh liệt phóng tới mà Tử Hợp cũng không có dấu hiệu thu lại. Tình huống thật giống như chỉ mành treo chuông, đột nhiên có hai ngón tay ngọc nhẹ nhàng vân vê, kẹp lấy phi kiếm gạt ra. Tử Hợp tăng lực trên tay, vẫn không cách nào di chuyển nửa phần, lập tức tức giận.
“Ta......” Mộc Bạch Ly đứng trước mặt bọn họ đang muốn trả lời thì Thiếu Thông đã trách mắng, “Tình Dao không phải yêu vật, ngươi đi ra ngoài, quán rượu Hữu Gian không hoan nghênh ngươi!”
“Đúng vậy, tiểu miêu đáng yêu như thế!” Mộc Bạch Ly có chút khẳng định tiểu miêu này chính là cô gái tối hôm qua, nhưng nàng ấy không làm chuyện xấu còn dùng yêu lực cứu người. Là một yêu tốt, hơn nữa Tề Lăng không truy cứu, giờ phút này Mộc Bạch Ly cũng rất phấn khích, nhàn nhạt mỉm cười, có vẻ khí định thần nhàn**.
**khí tức ổn định, thần sắc thư thái.
Mọi người giờ phút này bàn luận xôn xao, hiển nhiên đều là hoài nghi cùng bất mãn đối với Tử Hợp. Tử Hợp vừa giận vừa tức, đem gương giơ ra, “Đã hiện nguyên hình ở đây, chính mọi người nhìn! Mộc Bạch Ly, nương ngươi chính là yêu nhân Ma Tông, giờ phút này ngươi bảo vệ yêu nghiệt này, chẳng lẽ các ngươi là một phe?”
Ngón tay trên kiếm chợt mất khí lực, tay mềm nhũn, kiếm nhọn liền thẳng tắp đâm tới ngực Mộc Bạch Ly. Trong chớp mắt đinh một tiếng, phi kiếm lệch khỏi quỹ đạo, cổ tay Tử Hợp đau xót, theo tầm mắt nhìn sang chén trà còn nguyên vẹn xoay vòng quanh trên đất. Lại quay đầu phát hiện chén trà trên bàn Tề Ngôn Lăng không thấy bóng dáng, lập tức vừa tức giận vừa ủy khuất, “Tề...... Sư thúc, nó đúng là yêu vật!” Bộ dáng lê hoa đái vũ**, rất đáng thương.
**được dùng miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả vẻ đẹp kiều diễm của người con gái.
“Yêu vật? Ở nơi nào?” Tề Ngôn Lăng chậm chạp đứng lên, đưa tay nhận lấy gương chiếu yêu Tử Hợp đưa tới, chiếu gương kia về phía Viên Thịt và tiểu miêu, khoé môi vẽ ra một đường cong cười mà như không cười, con ngươi vẫn lạnh như băng, “Có sao?”
Tất cả mọi người nhìn trong gương, rõ ràng là một con mèo đáng yêu, làm gì có yêu vật nào! Lần này, ánh mắt nhìn về phía Tử Hợp chính là tràn đầy khinh bỉ.
“Điều này sao có thể?” Tử Hợp xoay mình, vừa rồi nàng rõ ràng đã nhìn thấy, chẳng lẽ gương chiếu yêu cũng sẽ phạm sai lầm?
Giờ phút này xung quanh bất mãn bàn tán lớn hơn, Tử Hợp lâm vào thế khó xử sắc mặt đổi từ hồng đến trắng. Thân thể cũng không ngừng run rẩy, muốn dùng kiếm đi nghiệm chứng tiểu miêu kia đến cùng có phải yêu vật hay không.
Bốn phương tám hướng đều là ánh mắt hung tợn bắn tới, nàng lại nhìn Tề Ngôn Lăng, chỉ thấy hắn cười với Mộc Bạch Ly nói gì đó. Cho tới bây giờ chưa từng thấy nụ cười của hắn, nhưng bây giờ nụ cười của hắn hướng về Bạch Ly, tất cả oán giận lại trong nháy mắt trút lên người Mộc Bạch Ly.
“Nói, ngươi rốt cuộc sử dụng yêu pháp gì?”
Lần này có vẻ chính nàng không thể nói lý rồi.Sư huynh đi tới bên cạnh nhẹ nhàng kéo nàng, “Tử Hợp sư muội, nghỉ ngơi một chút, chúng ta sớm lên đường!”
Thanh âm bất mãn xung quanh càng lúc càng lớn. Tử Hợp cũng ý thức được bây giờ mình đã làm nhiều người tức giận, chuyện này thật ra không phải là phong cách làm việc của nàng.
Tử Hợp lập tức lấy lại tinh thần, tốc độ thay đổi nét mặt cũng làm cho người ta cắn lưỡi, chỉ thấy nàng thu hồi phi kiếm hướng Thiếu Thông chào một cái, lại xoay người chắp tay với mọi người, có vẻ rất là kính cẩn.
“Pháp khí của Tử Hợp vừa mới xảy ra chuyện không may, nóng lòng trừ yêu, mạo phạm các vị ở chỗ này, thật có lỗi với mọi người!”
Cuối cùng nàng mới ngồi xổm xuống, vươn tay có vẻ rất hữu ái muốn sờ sờ đầu tiểu miêu, vậy mà nó lộn một cái khiến cho tay của nàng rơi vào khoảng không. Tử Hợp có chút lúng túng cười một tiếng, nhưng cũng chỉ than thở một câu, “Thật là một tiểu miêu linh hoạt đáng yêu!”
Động tác có vẻ khéo léo thanh nhã thật hợp với khuôn mặt trái táo đáng yêu của nàng. Mọi người cũng không truy cứu nữa, nói thế nào cũng là vì mọi người trừ yêu không phải sao?Pháp khí có vấn đề cũng không phải là lỗi của nàng, thái độ tuy cậy mạnh nhưng hiện tại đã nói xin lỗi. Nhiều người như vậy cũng không tiện cùng tiểu cô nương truy cứu có phải hay không, lập tức đám người tản đi, trở lại chỗ ngồi của mình.
Trên bàn bên kia, Mộc Bạch Ly đang khó chịu, ngay cả Tề Lăng và Sênh Ca an ủi cũng không để ý tới. Bỗng nhiên lại nghe được một trận xôn xao, “Mau nhìn a, đó là cái gì?”
Tiểu Miêu cũng meo meo gọi không ngừng, vừa nhảy vừa vẫy đuôi còn mấy lần cọ cọ chân của nàng, lông xù thật nhột. Nàng quay đầu nhìn lại, tầm mắt của mọi người cũng tụ tập trên đỉnh đầu của mình, ngẩng đầu nhìn thử, một con diều màu hồng đang vui mừng bay bay, còn thỉnh thoảng lao xuống trêu chọc con mèo, có vẻ hết sức đáng yêu!
“Sư phụ!” Tay mở con diều vừa rơi xuống, chỉ có một câu nói, “Bạch Ly, vi sư nhớ ngươi!” (:X =)) thật là…)
Ánh mắt nàng cay cay, vừa muốn gấp lại cất đi, trên giấy lại thêm một câu, “Mễ Đa nhớ ngươi hơn, vi sư sắp không ngăn được rồi!” Trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh Mễ Đa đại náo rừng hoa đào, hoả thiêu lông Khổng Tước. Nàng nhếch môi, khẽ cười thành tiếng.
“Ai nha!” Giậm chân một cái, Mộc Bạch Ly vội vàng đứng lên, “Chúng ta đi mau!” Mễ Đa là heo lửa biết bay a, bây giờ mình đang ở nơi này không chừng có thể bị nó đuổi theo, “Đi thôi!”
Tề Ngôn Lăng cũng không hỏi nhiều, trực tiếp đi thẳng ra ngoài. Ngược lại Sênh Ca và Mộc Bạch Ly còn vừa chào hỏi vừa cảm tạ mọi người chung quanh. Đợi hai người nói hết lời mới cự tuyệt Liên lão bản liên tục giữ lại. Bên kia Tề Ngôn Lăng đã đi ra ngoài rồi, Tử Hợp bên cạnh bọn họ vội vàng đi theo.
Lại thấy hắn đứng ở đó, đột nhiên quay đầu, “Tử Hợp, các ngươi đi đâu?”
“Dạ?” Tử Hợp vui mừng, “Chúng ta chuẩn bị đi phía bắc đến cánh đồng tuyết, sư thúc muốn đi cùng sao?” Trong thanh âm chính là mừng rỡ.
“Không phải, ngươi đi bên kia, chúng ta đi hướng ngược lại!” Giống như là đột nhiên nói rất nhiều lời, Tề Ngôn Lăng có chút không quen nhẹ nhàng ho khan hai cái. Thấy Sênh Ca và Bạch Ly ngẩn người tại đó liền nhíu mày, “Còn không đi?”
“Ừ, ừ!” Trong lòng Mộc Bạch Ly có một tia đau lòng nhiều hơn là đỏ mặt vui sướng, cúi đầu bước nhanh đuổi theo. Mà Sênh Ca bất đắc dĩ cười yếu ớt, chẳng qua là khẽ cau mày, thoáng chút đăm chiêu, lưu lại Tử Hợp sắc mặt thay đổi, tay không bóp nát một chén trà......
Cửu vĩ miêu yêu ở trong ngực Thiếu Thông đưa móng vuốt vẫy vẫy, “Vương, nhất định phải hạnh phúc nha!” Nhưng vào trong tai mọi người chỉ là một tiếng thích ý kêu, “Meo meo......”