Tuyệt Sắc Yêu Tiên

Quyển 3 - Chương 53: Phong cách heo lửa nhỏ phi thiên



Thi đấu trên đại hội Tiên Kiếm cũng yêu cầu độ ăn ý giữa Linh Thú với chủ nhân, lúc này mới bắt đầu, Mễ Đa đã trực tiếp bay lên không trung rồi phun một đoàn lửa lớn về phía Hắc Lang. Tất cả mọi người ở trên đài và dưới đài còn chưa kịp phản ứng, đợi đến khi tên đệ tử của Lăng Vân Môn tỉnh ngộ dập lửa cho Linh Thú của mình, Trương Mẫn Chi bên kia đã cực kỳ xấu hổ mà thúc giục chân khí ngưng tụ ra một con rồng nước bắn lên người Hắc Lang, ngọn lửa do Mễ Đa phun ra dường như còn nóng hơn so với các loại lửa bình thường một chút, chờ đến khi bị dập tắt, Hắc Lang này chỉ còn lại nửa cái mạng. Linh Thú đã không thể chiến đấu làm chủ nhân cũng không còn cách nào khác, chỉ đành phải nhận thua xuống đài, gân xanh trên trán giật giật, hận không thể biến con heo hồng ấy thành heo sữa quay!

Kết quả cuộc tranh tài kết thúc nhanh làm mọi người cũng không ngậm được miệng, trong mắt cũng không dám xem thường con heo nhỏ màu hồng nhìn có vẻ đáng yêu kia nữa, danh tiếng heo lửa nhỏ phi thiên cùng với sắc thái kỳ ảo, vô số phiên bản lập tức được truyền ra.

"Heo lửa nhỏ phi thiên kìa!"

"Nghe nói con heo kia là khuê nữ của Thiên Bồng Nguyên Soái đó!"

Trận chiến mở màn thần dũng của Mễ Đa, trận chiến đầu tiên của Trương Mẫn Chi thắng lợi! Phái Thiệu Hoa ngóc đầu trở lại, hạng nhất sẽ rơi vào tay ai?

Lấy Bảo Sinh đứng đầu Tử Hiểu Môn luôn lấy người khác ra làm trò đùa mà đánh giá chuyện thi đấu: Đại hội Tiên Kiếm lần này so với trước đây náo nhiệt và thú vị hơn trước nhiều lắm, giang sơn rộng lớn có nhân tài xuất hiện nha......

Trương Mẫn Chi xuống đài, vừa định đến chào hỏi Bạch Ly rồi cùng nhau trở về, kết quả lại bị đệ tử Yên Vũ Môn vây quanh: "Mẫn Chi ca, huynh thật lợi hại nha...... Phái Thiệu Hoa có nơi nào chơi vui, dẫn muội đi xem một chút nha?" Giọng nói Hoàng Nguyệt Lăng vốn đã the thé, lúc này lại cố ý làm nũng khiến tóc gáy Trương Mẫn Chi dựng đứng lên nhưng lại không thể phát tác, dù thế nào, thân là chủ nhà hắn cũng phải hết sức tận tình, ai bảo người ta đang ở trên địa bàn của mình chứ, hiện tại không có cách nào né tránh chỉ đành phải nhắm mắt đồng ý. Bên kia, Mộc Bạch Ly vẫy vẫy tay với hắn xong liền theo tiểu sư thúc Thanh Phạm rời đi. Trong lòng có vài phần mất mát, nhìn một vòng tỏi tươi trước mặt, Trương Mẫn Chi ấm ức thở dài.

"A! A! A!" Tiếng nữ tử thét chói tai liên tiếp vang lên.

"Làm sao vậy, làm sao vậy?" Chỉ thấy một vòng tỏi tươi không ngừng nhảy loạn. Cúi đầu nhìn, một vòng giày trắng đều đã bắt lửa, Trương Mẫn Chi vội vàng ngưng tụ nước dập lửa cho từng người bọn họ, quay đầu thấy Mễ Đa vểnh tai lên, bộ dáng hả hê, trong lòng hắn âm thầm khen ngợi, nhưng trên mặt lại ra vẻ tức giận: "Mễ Đa, ngươi làm gì thế!"

Mễ Đa lập tức biết điều cúi đầu xuống, tai cũng cụp lại dính ở trên đầu, cái đuôi đánh vòng vòng, gầm gừ hai tiếng giống như là vô tội! Thấy bộ dáng này của nó, đệ tử Yên Vũ Môn cũng không nỡ tức giận, chỉ đành phải đi về đổi giày trước. d.đ_LQĐ

"Mẫn Chi ca, nhớ dẫn muội tham quan Thiệu Hoa Sơn một phen nha!" Hoàng Nguyệt Lăng dặn dò.

"Biết rồi, biết rồi!" Trương Mẫn Chi mặt mày hớn hở gật đầu, chuẩn bị trở về thưởng cho Mễ Đa một con cá nướng. Mễ Đa ít nhiều cũng đã giúp hắn thoát khỏi vòng vây. Tâm tình cũng vô cùng thư sướng, bay về rừng hoa đào ở Mộc Tú Phong như một làn khói, liền nhìn thấy Bạch Ly đang ở đó chơi đùa với Viên Thịt. Trương Mẫn Chi nhìn xung quanh phát hiện tiểu sư thúc Thanh Phạm không có ở đây, lập tức yên tâm đến trước mặt Bạch Ly, hớn hở nhìn nàng.

"Mẫn Chi ca ca. Nhanh như vậy mà đã trở về rồi à?" Mộc Bạch Ly ngẩng đầu lên, vẻ mặt cười đến kỳ lạ.

Da mặt Trương Mẫn Chi nóng lên. Lấy tay gãi gãi đầu, không trực tiếp trả lời mà ngồi lên băng đá trước mặt Bạch Ly, cũng trêu chọc Viên Thịt.

"Mẫn Chi ca ca, đây là quà mừng huynh giành thắng lợi nè!" Thấy Mộc Bạch Ly móc móc từ trong túi Càn Khôn ra, Trương Mẫn Chi mở cờ trong bụng, không biết Bạch Ly sẽ đưa cho mình cái gì đây? Ánh mắt hắn dính lên cái túi.

"Cho huynh!" Rõ ràng là một xâu mứt quả.

Nhìn vẻ mặt Bạch Ly cười đến rực rỡ, mặc dù Trương Mẫn Chi tự nhận là nhiều năm lớn lên chưa từng ăn cái thứ này, cũng không nói gì mà chỉ vui vẻ nhận lấy, nhẹ nhàng liếm lên một cái, vị ngọt lan đến tận đáy lòng. Chỉ là tiểu sư thúc Thanh Phạm có phải bảo vệ Bạch Ly quá mức rồi hay không? Sắp mười sáu tuổi rồi mà vẫn giống như một đứa nhỏ, những cô nương khác lớn như vậy đã biết thêu hoa làm hà bao các loại tặng người thương, đâu còn như nàng cả ngày chỉ nghĩ tới ăn đâu chứ. Nghĩ đến đây khuôn mặt Trương Mẫn Chi đỏ lên, ngượng ngùng đưa mắt nhìn lén. Thấy gương mặt hoàn mỹ như ngọc của Bạch Ly, nếu như là ta, ta cũng sẽ bảo vệ nàng như vậy, để nàng có được cuộc sống vui sướng không buồn không lo là tốt rồi, những thứ khác, không cần nghĩ nữa, không phải như này càng vui vẻ hơn sao?

Mặt của Trương Mẫn Chi nóng đến lợi hại, chỉ đành dời mắt tập trung lên người Viên Thịt: "Bạch Ly, ngày mai muội phải tham gia thi đấu rồi, Viên Thịt phải làm thế nào? Đã nghĩ ra cách nào để bảo vệ Viên Thịt chưa?"

Đúng vậy, nếu như đối phương bất ngờ đánh gục Viên Thịt trước giống như Mễ Đa ngày hôm nay, Bạch Ly cũng sẽ mất tư cách tiếp tục thi đấu, vậy phải làm thế nào mới tốt?

"Muội để Viên Thịt núp ở phía sau, muội sẽ bảo vệ nó thật tốt!" Giọng nói Mộc Bạch Ly có chút chần chờ, bởi vì lúc thi đấu không thể nói chính xác được, nếu để bị thương thì phải làm thế nào? Thật lo lắng cho Viên Thịt.

Viên Thịt kêu hai tiếng chiếp chiếp, dáng vẻ dường như rất bất mãn, nhìn Mễ Đa lim dim ngủ trên đất, nó tránh khỏi tay của hai người một cái liền nhảy xuống đè thẳng lên đầu Mễ Đa, bốn cái chân ra sức đạp loạn. Mễ Đa tức giận tới mức gầm gừ, phun ra một đám lửa, Viên Thịt nhanh nhẹn nhảy bật lên, thoáng cái liền đáp xuống bên cạnh, đều bị nó tránh thoát khiến cho Mễ Đa mệt mỏi thở hổn hển, cũng không tiếp tục đốt bộ lông dài của Viên Thịt nữa, cuối cùng, Viên Thịt đắc ý kêu chiêm chiếp, tựa như đang nói: "Thấy chưa, ta vẫn rất lợi hại đó!"

"Thật ra Viên Thịt rất nhanh nhẹn, nên sẽ không dễ dàng bị đánh như vậy đâu!" Trương Mẫn Chi nhìn một màn biểu diễn của hai cục bột, nghiêm túc phân tích nói. d.đ_LQĐ

"Chỉ hy vọng như thế thôi!" Mộc Bạch Ly ôm Viên Thịt vào trong lòng: "Lần trước sư phụ không tham gia đại hội Tiên Kiếm cũng là bởi vì Khổng Tước Thanh Loan không thể tham chiến, làm các Trưởng lão tức gần chết đó!"

"Đúng vậy!" Chuyện này Trương Mẫn cũng biết được đôi chút: "Cũng không biết tại sao tiểu sư thúc lại chọn một con Khổng Tước chỉ có thể nhìn mà không thể đánh như vậy nữa, thật đúng là chuyện lạ!" Nói xong liếc mắt nhìn Mễ Đa của mình và Viên Thịt của Bạch Ly: "Tất cả mọi người đều quái dị, cả một nhà quái dị!" Sau này nếu ba người này cùng đi ra ngoài, đoán chừng sẽ là một cảnh tượng quái dị: Một heo, một Khổng Tước, một cục lông tròn vo!

Nơi Mộc Bạch Ly thi đấu là Thanh Đình Phong. Phong cảnh nơi này được xem là đẹp nhất trong sáu Phong, đương nhiên là trừ rừng hoa đào của Mộc Tú Phong. Địa điểm thi đấu cũng hết sức đẹp mắt, phía sau núi trên Thanh Đình Phong có một cái hồ rất lớn, giống như mặt kính phản chiếu hình ảnh núi non cây cối, mà trận thi đấu này lại được diễn ra trên mặt nước. Đứng trên mặt nước, cỏ cây hoa lá và núi non đều ở dưới chân, phi kiếm bay trên mặt nước khẽ vạch một cái, vô số giọt nước bắn lên nối thành một đường dài, tản ra xung quanh, có thể nói đây là đài thi đấu đẹp nhất, dĩ nhiên, cũng là thử thách đối với thực lực của chúng đệ tử nhất. Mặc dù các đệ tử sơ cấp đều phải học cách đi lại trên mặt nước, nhưng Linh Thú thì không biết, gặp phải Linh Thú thủy thuộc tính thì coi như ngươi may mắn, song rất nhiều Linh Thú cũng không phải là thủy thuộc tính, lúc thi đấu nhất định phải phân linh lực ra để trông nom Linh Thú. Nhưng có quy định loại bỏ đối thủ, mọi người bị phân ở chỗ này đều giống nhau, cũng không thể tranh cãi những thứ này!

Cũng may, Viên Thịt không sợ nước, mặc dù bị ướt sẽ trở nên nhỏ như con chuột, trong lòng Mộc Bạch Ly cảm thấy mình vẫn còn rất may mắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.