Kêu lên đau đớn, anh không biết vì sao Phỉ sinh khí.
“Anh rất sợ tôi? Vi cái gì?” Không nhìn anh đang giãy dụa, Phỉ lạnh lùng hỏi. Thật sự là sinh khí, vì không có người nào dám không để ý tới hắn. Hơn nữa... hắn phát hiện gần đây càng ngày hắn càng để ý “ ba ba” này.
Hắn chẳng những hôm nay tăng ca về trễ, còn có một bộ dáng kỳ quái, như vậy hỏi thử coi sao mình lại không tức giận.
Phương Tý Thần thân mình chấn động. Đúng vậy. nói trắng ra là anh đang có chút sợ hãi.
Sao có thể xem như không có chuyện gì? Sự tình cũng xảy ra rồi... anh tưởng tượng đến ngày đó, thân thể bắt đầu phát run. Sao lại không có thể sợ a?
Chỉ nếu đối mặt cũng cần có dũng khí lớn a
Ánh mắt của hắn tiết lộ hết thảy, Phỉ lại thấy tức giận, bất chấp tất cả, liền hôn lên mắt anh.
Anh hoảng sợ, tuy rằng đã có kinh nghiệm lần trước.. Nhưng là...
Ai nha ~ chính mình đang suy nghĩ gì a?
Anh mạnh mẽ đẩy Phỉ ra, há miệng hô hấp.
Trong ánh mắt Phỉ có chứa lửa giận. Duỗi tay ra, đem anh kéo vào lồng ngực, Phương Tý Thần sợ hãi run run người.
“Anh chán ghét tôi như thế?” Phỉ chậm rãi mở miệng, có chút bất đắc dĩ.
Phương Tý Thần không tiếp lời, thân thể cùng người khác tiếp cận căn bản làm anh không thể nói nên lời, chỉ có thể nhẹ nhàng cử động đầu.
Nhưng là Phỉ không thấy được. Không có nghe đến anh nói chuyện, liền nghĩ rằng anh thực sự ghét mình, cắn chặt răn Phỉ đem Phương Tý Thần đặt lên sôpha
Đau!
Mở mắt to nhìn Phỉ, tâm anh nhuyễn lại.
“Mẹ nó... Tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, tôi kìm lòng không đậu.” Phỉ khó mới có được một lần ôn nhu, Phương Tý Thần nhìn đến trợn tròn mắt.
“Tôi tôi tôi...” anh có chút nói không ra lời. đầu lưỡi hôm nay thực vô dụng, Phương Tý Thần nghĩ muốn cắn phứt đi cho rồi.”Tôi biết... Không... Không phải a ~ tôi là nói... Tôi biết cậu không ác ý...”
Muốn nói lời cự tuyệt nhưng không được, anh hít sâu một hơi.”Nhưng là chúng ta không thể như vậy.”