“Ô...” không hiểu đã qua bao lâu, nhưng Phương Tý Thần ngay cả khí lực ngẩng đầu nhìn chung quanh cũng không có, vừa mới chấm dứt đoạn cao trào mãnh liệt, lúc này anh đang tựa đầu vào lòng ngực của Phỉ, ngay cả khí lực để ngửa đầu lại ngủ cũng hầu như không còn, nhẹ nhàng nhắm mắt, cảm thụ ôn nhu của Phỉ.
“Còn giận tôi sao? Những lời nói không tốt hôm đó.” Phương Tý Thần bị Phỉ ôm chặt trong ngực, giãy dụa để tìm tư thế thoải mái. Tuy rằng như thế, anh vẫn cảm thụ được ấm áp của Phỉ.
“.... chỉ hơi sinh khí.” Phỉ quay đầu, rõ ràng cảm nhận được nam nhân trong ngực đang cứng đờ.
“Tôi biết.” anh muốn giải thích nhưng là không nói nên lời.
“Quan hệ của chúng ta là gì a?” thanh âm của Phỉ đột nhiên thay đổi.
“Là ý gì?” Phương Tý Thần mệt mỏi quá mệt mỏi, nghe được Phỉ hỏi hắn liền cảm thấy tỉnh táo. Là gì a? Quan hệ của bọn họ là gì? Nói bọn họ là gì mới được a. Quan hệ của bọn họ không giống như người khác có thể hướng với người ngoài nói ra được.
Phải không? Là như vậy a?
“Cậu nói là gì thì là vậy đi.” Đúng vậy, nói như vậy chắc là đúng rồi? Chẳng lẽ bọn họ có thể như vậy cả đời?Phương Tý Thần nghi hoặc.
“Tôi yêu anh.” Sự thật là sự thật, từ trong miệng Phỉ nói ra.”Vậy còn anh?”
! Thật sự? Cậu yêu tôi?”Tôi...” Tôi đương nhiên yêu cậu.”Tôi... Tôi không rõ ràng lắm...” Khẩu thị tâm phi. Phương Tý Thần đã có thói quen xấu.
“Thật vậy chăng? Anh không rõ ràng lắm.” Phỉ thở dài một hơi, xem ra để người tính tình quật cường này thừa nhận phải cần công phu gấp đôi.”Tôi đây nhất định làm cho anh yêu tôi. Làm cho anh chính miệng thừa nhận anh yêu tôi.”
“A...” Phương Tý Thần bị cá tính cương ngạnh của đứa con hù dọa, trong thời gian ngắn vẫn là không có biện pháp.
Là vậy. Nhưng mà trong lòng vẫn cảm thấy ngọt ngào.
Nếu cùng hắn một chỗ sẽ không có tương lai đi, vậy Phương Tý Thần tình nguyện vứt bỏ thời gian, cùng Phỉ vĩnh viễn ở chung trong thời khắc này.
“Dù sao anh sớm hay muộn cũng là của tôi, không cần mạnh miệng, cứ nói thẳng là anh yêu tôi đi.”
“... cậu!” Vừa mới cảm động một chút, lại nghe Phỉ ba hoa, Phương Tý Thần hung hăng dùng gối ném tới.”Nói hưu nói vượn!”
Phỉ cười tránh đi.”Tôi nói chính là sự thật a.”
“Được rồi ~ mau ngủ, ngày mai có tinh thần đi làm.”