“Đem theo đủ đồ đạc chứ?” trên mặt Phỉ luôn có một mạt tươi cười mang theo đùa cợt, dựa vào cửa, lẳng lặng nhìn Phương Tý Thần sắp đi.
“A... hẳn là... Hẳn là đã đem đủ đi.” Thanh âm có chút suy yếu, sau tối hôm qua, anh liền trở nên không biết làm như thế nào để đối mặt Phỉ. Cũng không phải xấu hổ, chỉ là đơn thuần không biết phải làm sao.
Anh có điểm sợ hãi tình huống như vậy, nhưng mà lại luôn có cảm giác an tâm.
Chỉ nhìn Phỉ như thế này, tim anh liền đập nhanh hơn.
Anh cảm thấy được mặt của mình đang đỏ lên.
Đối mặt với sự thay đổi của bản thân, Phương Tý Thần cảm thấy có chút mâu thuẫn.
“Đều mang đủ?” nhìn Phương Tý Thần đang bối rối, Phỉ dù bận nhưng bây giờ dáng vẻ vẫn là ung dung.
“Đều mang đủ...” Nhìn sang người bên cạnh, lần thứ hai trả lời.
Phỉ thay Phương Tý Thần khoát thêm áo lên người, Phương Tý Thần chuẩn bị đi làm.
Nhìn anh mang hài, trong lòng Phỉ lần thứ hai cảm thấy bất mãn. Mình cũng không phải không nuôi nổi hắn!
Đừng đùa a, tùy tiện dùng tiền tiết kiệm của hắn gửi ở Đức, cũng có thể nuôi Phương Tý Thần cả đời, thực không hiểu vì cái gì anh còn đi làm ở nơi quỷ quái đó!
Anh cứ như vậy kiên trì đi làm, thực làm cho Phỉ phải cân não nghĩ.
Bất quá không quan hệ, một ngày nào đó......
“Kia, túi tài liệu của anh đâu?”
“A...” Thầm mắng chính mình sơ ý. Gần đây có chút cảm giác không yên lòng.....
Anh biết vì cái gì, anh thực để ý.. những lời ngày hôm qua Phỉ nói......
Anh muốn biết, đó có phải là lời thực tâm hay không.
Kỳ thật thật sự thực để ý, cho dù không nói.
Hao hết khí lực lấy túi tư liệu trong tay Phỉ, Phương Tý Thần một mạch thoát li khỏi hiện trường.
Hôm nay chính là ngày thứ Hai tốt đẹp, là một buổi sáng tốt đẹp. Nhưng đối với Phương Tý Thần mà nói hôm nay dường như không đẹp.
Anh cảm thấy được... không khí hôm nay có chút là lạ. Giống như toàn bộ mọi người đang chăm chú nhìn anh, nhưng quay đầu lại, mỗi người đều làm chuyện của mình.
Có hay không gần đây quá mệt mỏi... Mới có thể sinh ra ảo giác...
Hẳn là vậy đi... Nhất định là vậy.
“Thực xin lỗi, quản lí...” đang ngẩn người nghĩ, một giọng nữ vang lên.”Anh có đang xem dự án của tôi không?” Là Kỉ Lễ Chi, nữ nhân rất có lễ phép
“A... Tôi xem.” Hoàn hồn... Mau hoàn hồn a...”Dự án cô viết thật sự không tồi, chính là... có một chút cần phải sửa chửa.”
Phương Tý Thần lộ ra mỉm cười, hướng nàng nói.
Không biết, cơ hồ cả văn phòng đều nhìn lén hai người.
“Cậu biết không... gần đây quản lí thực sự thích cười...”
“Ân, có một chút...”
“Nói không chừng là đang yêu a.”
“Không thể nào! Không có nghe quản lí nói a...”
“Cậu không biết, gần đây mọi người yêu đều thần bí, rồi sau đó kết hôn như tia chớp... Nói không chừng quản lí ngày mai liền kết hôn.”
Cứ như vậy thì thầm, trong văn phòng lén nhau nói chuyện.
Lời nói thật đáng sợ, miệng nhiều người xói chảy vàng.
Nhưng mà Phương Tý Thần còn chưa được lĩnh giáo sự đáng sợ của nó.
“Cô có hiểu không?” Phương Tý Thần vẫn đang làm việc, căn bản không biết một đám tam cô lục bà đang ở bên ngoài khe khẽ nói.
“Tôi đã hiểu.” Kỉ Lễ Chi nói, không khỏi tán thưởng năng lực của Phương Tý Thần.
Mỗi một câu đều đánh trúng chỗ sai, chỉ ra mọi việc một cách rõ ràng, có trí tuệ cùng sự sáng tạo cao.
Người như thế, khó trách được lão nhân của ban trị sự nâng đỡ.
Đó là một nhân tài.
Kỉ Lễ Chi lưu chuyển ý niệm trong đầu, liền trở về nơi công tác