Tuyết Thảo

Chương 7



Trong rừng chim chóc kêu líu ríu không ngừng, Tô Mặc trì hoãn một hồi lâu mà mới gắng gượng mở miệng hỏi Tuyết Thảo: “Có bị thương không?”

Tuyết Thảo được Tô Mặc bảo vệ rất tốt, nàng không hề bị thương chút nào, ngược lại, nhất định Tô Mặc bị thương không nhẹ. Nàng xê dịch sang một bên, để quan sát Tô Mặc, thấy cả người hắn dính bùn đất, khắp mặt đều là vết thương do cỏ làm xước, cánh tay hắn còn đang chảy máu, cổ tay không có sức nhấc lên, nhất định là trật khớp rồi. Trong ngực Tuyết Thảo giống như bị cái gì đó đâm vào, không đợi nàng mở miệng, Tô Mặc tự mình châm chọc nói: “Nếu như theo lời nàng nói, ta thật đúng là mạng lớn.”

Cổ họng Tuyết Thảo tắc nghẹn, lại nghe hắn nói: “Nhưng mà có thể bảo vệ nàng nhiều hơn một lần cũng tốt.”

“Tô Mặc, đây là ngươi muốn bù đắp cái gì sao?”

“Không, ta chỉ muốn đối xử tốt với nàng.”

Đối mặt với Tô Mặc như vậy, Tuyết Thảo quá khó khăn để hạ quyết tâm.

Nàng đỡ lấy khớp cổ tay bị trật của hắn, sau đó giúp đỡ Tô Mặc đứng lên, thấy một lưng huyết nhục hòa lẫn của Tô Mặc, tay Tuyết Thảo hơi hơi căng thẳng, bởi vì nàng biết vết thương như vậy thì đau đớn bao nhiêu. Tô Mặc quay đầu nhìn Tuyết Thảo, giáo huấn: “Còn muốn hái dược liệu như vậy không?”

Tuyết Thảo ngẩn ra, quyết đoán nói: “Muốn. Ngày mai sẽ hái, hái được thì tự mình ăn.”

Khi giúp Tô Mặc băng bó miệng vết thương, Tuyết Thảo mới phát hiện thiếu một số thứ cần thiết trong nhà, Tuyết Thảo suy nghĩ, giật mình nhớ ra đã có hơn một tháng không xuống núi, ở cùng Tô Mặc, thì ra rất dễ dàng quên mất thời gian.

Sau khi băng bó xong vết thương, Tuyết Thảo vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: “Ta xuống núi một ngày, đêm nay chắc là cũng không về, sáng mai trở về.”

Tô Mặc bất chấp vết thương đang đau trên người, lập tức ngồi dậy tới hỏi: “Lại muốn xuống núi? Nhất định phải đi sao? Ta cùng đi với nàng.”

Kỳ thật Tô Mặc đã theo nàng xuống núi vài lần rồi, từ sau lần đầu tiên nói cái gì hắn cũng không để cho Tuyết Thảo đi một mình, Tuyết Thảo đã đoán được hắn sẽ phản ứng như thế, liếc nhìn hắn một cái nói: “Ngươi dưỡng thương, ta tự đi một mình.”

Tô Mặc còn muốn lên tiếng, Tuyết Thảo lập tức chặn miệng của hắn: “Ta đi một mình cũng không đi lạc đâu.” Nói xong, nàng mang dược liệu đã phơi khô xuống núi.

Vẫn như mọi khi, trước hết nàng đi đến thành nam, sau đó đi hiệu thuốc bắc mua bán dược liệu, lại mang dược liệu đưa cho những người cần nó, nhưng hôm nay xuống núi trễ, chờ khi nàng làm xong thì cửa thành đã đóng, nàng đã sớm dự đoán được, liền tìm một gian khách điếm để ở, nào ngờ đến đêm lúc nàng chuẩn bị đi vào giấc ngủ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng đập cửa.

Tuyết Thảo mở cửa, Tô Mặc quấn băng vải đứng ở cửa, sắc mặt có chút tái nhợt nhìn nàng mỉm cười: “Ta vẫn muốn đến tìm nàng.”

Tuyết Thảo nhìn hắn hồi lâu, lại nghe Tô Mặc nói: “Ta biết một mình nàng cũng sẽ làm tốt mọi chuyện, nhưng mà, ta lo lắng cho mình.” Hắn hạ tầm mắt xuống, giống như đứa trẻ nhỏ, “Sợ buổi tối còn lại một mình sẽ sợ hãi.”

Nàng không biết mình nên tức giận như thế nào với dáng vẻ như vậy của Tô Mặc, hai người ở đứng cửa trong chốc lát, ánh nến trong phòng dịu dàng, làm cho nét mặt của Tuyết Thảo cũng không lãnh đạm như mấy ngày qua, tựa như biến thành Tuyết Thảo lúc trước, đứng ở cửa, cười nhạt với hắn, Tô Mặc nhịn không được xao động trong lòng, nâng tay lên nhẹ nhàng chạm vào hai má của Tuyết Thảo: “Tuyết Thảo, ta có thể ôm nàng một chút không?”

Không đợi Tuyết Thảo trả lời, hắn liền nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng. Giống đang cầm báu vật đã mất đi nay tìm lại được, không dám ôm chặt, cũng không cách nào buông ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.